Wednesday, July 29, 2009

Một Giấc Mơ Hoang - Chương 4

Một Giấc Mơ Hoang
Tuyết Băng - TP



Chương 4




Ông Trần và Sarah đứng chờ Duy nơi sân bay. Tuy là còn lâu máy bay mới đến nhưng với sự vui mừng quá mức, ông muốn đi đến trước ngồi chờ con trai và con dâu.
Tâm ngồi trên máy bay thật là sợ. Lần đầu tiên trong cuộc đời cô được ngồi trên máy bay. Những người này nói toàn tiếng Anh làm cô không hiểu. Cô lo sợ cho thân mình những ngày sau này. Càng lo sợ cô càng nao núng. Lúc máy bay cất cánh, cô hoảng hốt, và lúc máy bay đáp cô không được khỏe trong người . Bây giờ không có ai cho cô làm điểm tựa cả. Trừ Duy ra... Hừ, có chết cũng không lên tiếng nhờ hắn đâu.
Duy tuy không nói chuyện nhưng từ đầu đến cuối anh vẩn ghé mắt nhìn Tâm. Cô không biết anh thấy vì cô nghĩ anh đọc báo và cô sợ anh bắt gặp cô nhìn anh. Duy biết Tâm khó chịu vì đi máy bay lần đầu. Thấy mặt cô tái mét, anh vội lấy cái bọc giấy phía trước đưa cho Tâm.
- Cầm lấy, lỡ khi muốn mữa thì dùng.
Anh cởi áo khoát mình đắp cho Tâm rồi kêu cô tiếp viên hàng không cho thêm cái mền. Vuốt lưng Tâm, anh nhỏ nhẹ.
- Trên đây họ mở máy lạnh quá chắc em chịu không nổi đâu.
Tâm cảm thấy bớt lạnh khi có chiếc áo khoát của Duy. Cô có cảm giác bớt lo sợ khi phát hiện anh vẫn đây, không bỏ mình. Nhưng vì tự ái cao, cô lặng thinh ôm chiếc áo vào lòng rồi nhắm mắt lại, không thèm trả lời Duy. Cô hưởng thụ làn hơi ấm tồn tại từ chiếc áo khoát của anh.
Nhìn Tâm ngủ thật ngon, Duy ước gì anh cũng ngủ được như vậy. Vậy có nghĩa là cô ấy không có ý gì với anh cả. Bằng không làm sao có thể ngủ một giấc ngon lành như không biết anh bên cạnh chứ? Cô tiếp viên hàng không đưa đồ ăn tới. Bất đắc dĩ, anh phải đánh thức Tâm. Anh khẽ lay tay cô.
- Tâm à, dậy ăn chút đồ đi em.
Tâm mở mắt ra. Mắt cô sáng lên khi thấy đồ ăn. Rồi Tâm xụ mặt vì toàn là những món ăn lạ cô không biết ăn. Thế là chỉ đành ngồi nhai đậu phộng và uống nước ngọt. Nhìn sang, cô thấy Duy ăn ngon lành. Cô ngó nơi khác để cái bụng khỏi biểu tình . Duy không để ý, anh chỉ muốn ăn cho mau để ráng ngủ một chút cho đỡ mệt. Hy vọng giấc ngủ sẽ đến mau sau khi anh no bụng.
Vừa ăn đậu phộng, Tâm nhìn sang thấy Duy nhắm mắt. Trông cái mặt lúc ngủ cũng thật đáng ghét như lúc thức. Còn tí nữa là đến nơi rồi. Cô bắt đầu lo sợ không biết ba chồng mình ra sao? Ông là người thế nào? Chắc cũng như đứa con trai đáng ghét này quá. Chứ có lý nào một người cha lại xúi con mình cưới một cô gái mà anh ta không thương? Một người con dâu ông không biết mặt? Hừ, cha nào con nấy. Sau này sống chung hai người họ không biết cô phải làm sao nhỉ? Nghĩ đến đây, Tâm bỗng dưng có ác cảm với cha chồng chưa biết mặt của mình.

* * * * *

Ông Trần đứng dậy khi Sarah cho biết máy bay đã đáp xuống. Ông vội vàng ra cổng chờ. Đằng xa, ông thấy Duy một tay cầm túi xách, tay kia nắm tay một cô gái. Ông nhìn lại tấm hình trên tay, quả thật bên ngoài Băng Tâm còn xinh hơn trong ảnh. Ông bước tới ôm con dâu. Miệng không ngớt cười toe toét.
- Con là Băng Tâm đây rồi.
Duy kề tai vợ nói nhỏ.
- Đó là ba anh. Còn kia là Sarah, người coi nhà cho gia đình mình.
Tâm ôm ba chồng.
- Thưa ba con mới tới.
Ông Trần nắm tay con dâu đi trước. Ông ngoái lại nói với Duy.
- Mau lên đi về nhà cho vợ con nó nghĩ ngơi. Túi xách đưa cho con Sarah cầm được rồi.
Tâm còn nhìn chung quanh sân bay thì đã bị ba chồng hối hả dắt đi. Cô nhìn tìm Duy và thấy anh đi phía sau, xách túi đồ, miệng cười nói với cô gái tên Xê-Ra gì đó. Cái tên gì ngộ nhỉ? Trông cô ta có vẻ thích Duy lắm.
- Con đi máy bay không quen chắc mệt lắm hả?
Giọng ba chồng đưa cô trở lại hiện thực cách xa với ý nghĩ trong đầu vừa rồi.
- Dạ.
Ông Trần gật gù.
- Vậy về tới nhà con lo sửa soạn ăn uống gì rồi nghĩ ngơi cho khỏe.
- Dạ.
Trên xe, Tâm thật nhứt đầu. Sarah ngồi phía sau không ngừng cười giỡn cùng Duy phía trên. Họ nói chuyện gì nhỉ? Có phải nói gì về mình không? Tâm muốn về tới nhà để cô được nằm ngủ một giấc cho thật đã.
Đến nhà, ông Trần dẫn Tâm vào trong. Ông khẽ gọi Duy.
- Thằng Duy đâu? Để đồ đó đi, dẩn vợ vào phòng cho nó tắm rửa cho khỏe trước rồi hãy ra ăn chút đồ, không thì đói chết.
Tâm đứng chờ, cô thấy Duy nói gì với Sarah rồi đá lông nheo với cô ấy. Sarah cất tiếng cười dòn, khẽ đánh vào người Duy một cái trước khi cô ấy đi xuống bếp. Lúc Duy đi tới Tâm lật đật ngó chổ khác. Duy không biết, nhưng ba anh thấy tất cả. Đợi lát ông phải nói chuyện với con trai mới được.
Duy dắt Tâm vào phòng, chỉ cho cô phòng tắm và các thứ.
- Tắm cho khỏe rồi ra ăn cơm ha, bảo đảm em ăn được vì nó là đồ Việt. Anh ra ngoài coi có thư từ gì không?
Nói xong, anh bỏ ra ngoài phòng khách. Tâm ở lại, cô ngồi phịch lên giường. Đưa mắt nhìn quanh, phòng Duy có cái bàn gần cửa sổ. Trên bàn là cái máy vi tính, và cái máy nghe nhạc nho nhỏ. Bên cạnh là một chồng đĩa nhạc hổn loạn chồng chất lên nhau. Trên tường Duy treo hình ra trường, hình đi chơi của anh và các bạn. Nhiều nhất là hình con gái. Không biết các cô ấy là ai hén. Cô nào cũng tóc vàng giống Sarah. Chỉ có một cô tuy tóc vàng nhưng Tâm vẫn thấy có nét Á Đông. Mệt mỏi đứng dậy, Tâm đi vào nhà tắm. Bên ngoài Duy đợi Tâm vào phòng tắm, anh liền vào phòng đem các bức ảnh trên trên tường đem đi cất chỉ trừ ảnh của anh chụp một mình. Đóng cửa lại, anh đi ra phòng ăn trò chuyện với ba. Hên mà Tâm chưa thấy những tấm hình đó, Duy thầm nghĩ và thở phào.
Tâm ngâm mình trong bồn tắm, nước ấm làm cho cô thật thoải mái và khỏe hơn nhiều. Lấy khăn ướt trùm lên mặt, Tâm nằm thả hồn ... quên hết những lo âu của cô lúc trên máy bay. Tâm mỉm cười khi nghĩ đến ba chồng. Ông ta thật không giống như cô tưởng tượng. Tâm cảm thấy ông ta hiền và dễ mến. Có lẽ ông ấy đỡ hơn Duy nhiều. Dù sao ổng vẫn dễ chịu hơn con trai mình. Tiếng ai gõ cửa làm Tâm giựt mình. Tiếp theo là tiếng của Duy vọng vào.
- Tâm ơi, xong chưa ra ăn cơm. Em ngăm nước hoài coi chừng dễ bị bịnh đó.
Lại bắt buộc người ta. Sao anh ta thích ra lệnh vậy kìa? Tâm hậm hực.
- Đứng ngoài đó làm sao người ta ra?
Duy còn chưa hiểu cô muốn nói gì, thì anh thấy cái túi xách vẩn còn nguyên chưa soạn ra. À, bà xã tui quên đem đồ vào thay rồi đây. Anh cứ tưởng tượng bộ mặt của Tâm bên kia cánh cửa mà cười ngất. Vừa ráng nín cười, anh vừa nói.
- Okay, anh ra phòng ăn chờ. Cho em năm phút, lẹ lên nha.
Đợi nghe tiếng cửa đóng, Tâm mới dám ló đầu ra. Cô bỉu môi.
- Không ăn luôn, ở đó mà năm phút.
Mặt Tâm bí xị khi nghe cái bụng kêu ọt ẹt. Cô vội chải tóc rồi chạy ra ngoài. Duy nhìn đồng hồ giả bộ trách móc.
- Mười phút! Em không phải muốn cho chồng chết đói chứ?
Tâm mím môi không nói. Cô ngồi vào bàn ăn và ... chao ôi ... cơm và lạp xưởng với chả lụa, nước tương.
Duy nhìn cô ái ngại.
- Xin lỗi em. Nhà chỉ có mấy món này là đồ Việt thôi vì không ai nấu hết.
Ba Duy thừa dịp chêm vào.
- Con Sarah chỉ giỏi chiên lạp xưởng thôi chứ biết gì?
Tâm vội lên tiếng.
- Dạ con thích ăn mà. Vì đồ trên máy bay con ăn không được.
Duy nhìn ba, bênh vực Sarah.
- Nó Mỹ mà ba. Sao biết nấu đồ Việt được.
Ông Trần không tranh chấp với Duy, ông quay sang hỏi con dâu.
- Con biết nấu ăn phải không? Ngày mai mình đi chợ Việt Nam, con lựa gì về nấu món nào đó ăn ha.
- Nấu canh chua cá lóc đi. Tâm nấu món đó ngon lắm ba.
- Vậy được, con thấy sao hả Tâm?
Tâm nảy giờ im lặng ăn hết chén cơm. Nghe ba chồng hỏi, cô đặt chén xuống rồi đáp.
- Dạ sao cũng được.
Tâm tính dọn chén đũa của cô xuống bếp thì ông Trần la.
- Con để đó đi, tí con Sarah nó làm.
Tâm quay sang thấy Duy và Sarah đang trò chuyện, ba chồng thì đang ăn cơm.
- Vậy con xin phép ba, con về phòng trước.
Ông Trần ngừng ăn. Ông thấy Duy đang lắng nghe Sarah kể chuyện gì đó. Ông nhìn Tâm nói.
- Ừ, con mệt thì cứ đi nghĩ. Mai ba dẫn cho đi vòng vòng trong nhà cho biết chỗ nào là đâu.
Tâm đi rồi, ba Duy cũng lấy giấy lau miệng và đứng dậy. Duy ban nảy thấy Tâm bỏ đi, anh định đi theo nhưng kẹt ngồi nghe Sarah kể chuyện. Bây giờ tới phiên ba bỏ đi. Anh nghi có chuyện không ổn.
- Ba đi đâu vậy?
- Tao ăn xong rồi. Đi vào phòng sách cái đã.
- Sao ba và Tâm ăn ít vậy?
- Ừ, khi mày không vui đi rồi có sơn hào hải vị tận miệng mày cũng sẽ không thấy ngon.
Ông Trần bỏ đi vào phòng sách. Còn lại Duy ráng ăn hết chén cơm cho nhanh để đi vào đó gặp ông. Sarah thì miệng luôn kể những chuyện xảy ra bên đây lúc anh đi vắng.
Ông Trần ngồi trên ghế sofa phì phà điếu thuốc . Trên tay ông cầm tờ báo Việt Nam. Tiếng cửa mở, Duy bước vào. Anh ngồi lên ghế gần bên và hỏi ba.
- Chuyện gì vậy ba?
Để tờ báo xuống bàn, ba anh tháo kính ra.
- Ba muốn nói chuyện của Sarah thôi.
- Nó làm gì ba giận à?
- Không. Ba chỉ thấy là bây giờ Băng Tâm nó qua đây rồi, Sarah không cần ở đây nữa.
- Có nó phụ Tâm công việc cho đỡ mệt mà.
Ba anh phát giận. Ông đứng dậy.
- Mày mướn ai khác cũng được. Đàn ông có vợ rồi không có nên dây dưa như vậy. Tâm là con của bạn ba, bây giờ nó là con dâu tao, tao không muốn mày làm gì cho nó buồn, hiểu chưa?
- Ba à, con với Sarah có gì đâu?
- Thế nhưng tao thấy mày lo cho nó còn hơn vợ mày đó. Tao còn chướng mắt huống hồ gì con Tâm. Còn nữa, con Samantha gì đó cứ gọi điện thoại lại hoài, mày liệu đấy, không khéo là mất vợ.
Dứt lời ông Trần bỏ về phòng mình. Duy ngồi lại một mình suy nghĩ. Anh cầm ly rượu của ba còn lại trên bàn uống hết. Hít thở một cái mạnh, anh đi về phòng mình để đối diện Tâm.
Tâm đang ngủ say sưa, bổng nhiên như có ai vuốt tóc mình làm cô mở mắt ra.
- Á...
- Suỵt ... anh đây!
Tâm hoàng hồn nhìn kỹ lại cô thấy đúng là Duy. Cô hỏi lại.
- Anh vào đây làm gì?
Duy nằm nghiêng trên giường, một tay chống đầu, anh thản nhiên.
- Vào ngủ chứ chi. Vậy mà cũng hỏi cho được.
Tâm hốt hoảng kéo chăn lại khi Duy định kéo đắp. Cô đẩy Duy xuống giường.
- Anh ngủ chỗ khác đi.
- Nhưng phòng anh mà!
Tâm miệng lưỡi cãi lại.
- Nhưng anh là đàn ông không ngại ngủ dưới đất cho đàn bà con gái ngủ trên giường.
- Lạ à nha. Anh là chồng em mà.
- Anh nói thôi, tui đâu có nói làm vợ anh.
Tâm trùm mền kín đầu, cô nằm giữa giường cho Duy không tài nào ngủ được. Anh bò dậy đi ra ngoài kêu Sarah lấy cho anh gối và mền. Trước khi đi, anh kê mặt sát mền nói nhỏ.
- Chìu em vì em là bà xã của anh thôi.
Tâm giả đò như không nghe gì hết. Cô chỉ sợ Duy ở lại thì khổ. Đợi Duy khép cửa lại rồi Tâm mới giở mền ra mừng thầm và nhắm mắt ngủ.
Bên trong, Tâm nghe anh và Sarah nói tiếng Anh suốt cả đêm. Tuy mệt mỏi nhưng cô không tài nào ngủ được. Thỉnh thoảng, cô nghe Duy đề cặp tên mình và Sarah lại cười khúc khích. Vừa tức vừa khó chịu, Tâm ghét cái tên Duy vô cùng, và cô cũng không hiểu tại sao ghét luôn cô bé Sarah vô tội.
Ngoài phòng khách, Duy và Sarah ngồi trò chuyện. Sarah ngạc nhiên hỏi.
- Why do you need pillow and blanket for?
Duy trả lời rầu rỉ.
- So I can sleep in the study room.
Sarah xoe tròn đôi mắt.
- But why?
- Because she won't let me sleep in the room, that's why!
- Ha ... ha ... Made her mad, didn't you?
- Yeah, the flight was kind of rough. It made her tired. I think it's that day of the month too you know. I guess I'm going to be out here for a while.
- Ohh ... I see. Poor Duy! By the way, what is her name?
- Bang Tam. Tammy if it's easier for you.
- Oh okay. She's pretty and seems nice. I like her better than Samantha.
Duy nhìn gương mặt Sarah lúc cô nhắc tới Sammy làm anh phải nực cười. Con bé thiệt là nhiều chuyện. Nhưng cũng khó trách nó. Ít ra nó cũng cảm thấy giống như anh vậy. Anh rất mừng khi biết nó thích Tâm. Vậy sau này cả nhà sống vui vẻ rồi. Nhưng trước tiên anh phải thuyết phục Tâm mới được. Anh ngồi kể Sarah nghe chuyện bên Việt Nam đến lúc con nhỏ ngủ gục anh mới dòm lại đồng hồ. Đã một giờ sáng rồi. Anh đỡ Sarah dậy.
- It's late. You better get some sleep. We have to go to the market in the morning.
- Okay. See you in the morning.
Duy cầm gối và mền đi vào phòng sách.
- Goodnight sweetie!
Nằm trên ghế sofa, Duy cứ phải trở mình. Cái ghế nhỏ xíu làm chân anh dư ra ngoài. Duy phải xuống thảm nằm cho đỡ đau người. Anh gác tay lên trán suy nghĩ về Băng Tâm, về anh, về Sarah, về Samantha, và những gì ba anh nói ban nãy. Trong đầu Duy xuất hiện một ý nghĩ. Anh biết mình phải làm gì rồi. Ngày mai anh sẽ đi làm ngay. Trùm mền ngủ, Duy tự cười anh, ngày đầu làm chồng người ta đã phải ngủ dưới đất rồi.

No comments: