Wednesday, May 20, 2009

Hương Bông Tuyết - Chương 6

HƯƠNG BÔNG TUYẾT
Tác giả: Linda Lael Miller
Chuyển Ngữ: Tuyết Băng – TP




Chương 6



Sau khi ông Pontious đã ra ngoài chuồng ngựa để nghĩ ngơi ở căn phòng trống ngoài đấy, Rebecca đi vào phòng chứa thức ăn như một kẻ vô hồn để lấy cái chậu đựng nước. Trong đầu cô đầy ấp những hình ảnh cô tạo dáng cho mấy tấm hình ghê tởm của Duke Jones. Cô không màng đến những việc xung quanh mình. Cô đổ nước đầy ấm và đặt nó lên lò đun sôi một cách thật máy móc.

Bỗng cô giật mình tỉnh mộng, hay ít nhất là chỉ trong giây lát, khi cánh cửa đằng sau nhà được mở ra và Lucas bước vào, mang cả luồng gió lạnh vào trong.

Anh nhìn cái bồn tắm, cái ấm nước và nhướng một bên chân mày:

- Tôi tưởng cô bảo phẩm hạnh của cô sẽ bị xấu đi nếu như cô tắm trong lúc có sự xuất hiện của tôi chứ.

Anh cởi áo lạnh và nón ra, máng chúng lên cái móc bên cạnh cánh cửa.

Rebecca vẫn còn ngỡ ngàng khi nhìn thấy tấm ảnh đáng sợ đó đã để lại cho cô một cảm giác dơ bẩn. Mặc dù cô biết rằng mình không thể rửa sạch được những gì đã xảy ra ở Chicago lúc trước, tại studio của gã Jones. Nhưng cô biết chắc rằng mình sẽ điên lên mất nếu như cô không cởi đồ và ngâm mình trong nước nóng và kỳ cọ từ đầu đến chân với xà bông.

- Becky ơi? -- Lucas lại gọi khi cô không trả lời anh.

Anh đến bên cô, đưa bàn tay thoảng mùi hương của gỗ, nâng cằm cô, buộc cô phải nhìn anh.

- Có chuyện gì vậy?

Cô muốn nói cho anh biết, cô thật sự muốn lắm. Nhưng ngay giây phút đó, cô đã nhanh chóng nhận thức ra rằng cô đã yêu Lucas Kiley. Đó chính là lý do tại sao cô đã cố gắng tìm kiếm anh sau khi hay tin anh bị tai nạn tại xưởng làm ở Chicago. Và cũng là lý do vì sao cô đến đây ở nhà của anh, giả làm vợ anh. Anh đã cảm thấy thú vị với trò chơi "vợ chồng hờ" này và cũng tốt bụng, khoan hồng đối với cô.

Một khi anh mà biết được Rebecca đã từng kiếm tiền bằng cách đó thì thế nào anh cũng ghét cô thôi. Tuy là cô chỉ chụp hình để kiếm tiền nuôi bản thân cô và hai đứa nhỏ, chứ chưa hề bán thân. Lucas cũng sẽ không thể bỏ qua được việc cô đã đồng ý chụp hình trong bộ đồ lót như thế. Không đâu. Không một người đàn ông đàng hoàng nào có thể chấp nhận được điều ấy cả.

Đòi hỏi điều đó thì quả thật là quá đáng.

- Tôi ... tôi không sao. -- Rốt cuộc cô cũng lên tiếng, thoát khỏi sự va chạm nhẹ từ bàn tay anh trên gương mặt cô. -- Chỉ có một chút mệt mỏi thôi mà. Nếu như anh đồng ý cho tôi một chút yên tĩnh một mình ...

Lucas gật đầu và bước lùi về phía sau. Nhưng trong đôi mắt anh chứa đầy thắc mắc. Rõ ràng là anh biết Rebecca có gì đó không ổn.

Anh mặc áo lạnh và đội nón vào lại, đốt chiếc đèn chông mà khi nãy vào nhà anh đã cầm theo vô, và rồi rời gót ra ngoài bầu trời lạnh giá.

Rebecca đi lên gác lấy một cái áo ngủ và khăn choàng. Sau đó cô ngồi giữa căn bếp tối đen. Cô thẫn thờ nhìn ra ngoài cửa sổ trong khi chờ đợi ấm nước được đun sôi. Khi nó đã đủ nóng, cô chế vào trong bồn, pha nước, rồi cởi đồ và ngâm mình trong bồn một cách khoan khoái.

Cô kỳ cọ từng ly từng tí trên người, lau chùi cho đến lúc da của cô rát bỏng. Nhưng mà y như cô đã đoán biết trước, cái cảm giác dơ bẩn trên thân thể vẫn không rửa sạch được. Cuối cùng cô cũng với tay lấy cái khăn và lau khô mình. Sau đó cô mặc vào mình chiếc áo ngủ.

Sau một thời khắc trôi qua, Lucas gõ nhẹ lên cánh cửa đằng sau và giọng Rebecca khàn khàn khi cô nói vọng ra:

- Vào đi.

Anh đặt cây đèn chông đang cháy sáng trên bàn, nhìn Rebecca một cái nhìn khó hiểu và nhấc bổng cái bồn tắm nặng nề lên. Giữa lúc anh đi đổ nước thì Rebecca chạy lên gác, nơi có cái phòng ngủ to nhất nhà, và lao mình vào bên dưới một lớp mền. Cô vẫn còn mặc chiếc áo choàng.

Ngay sau đó, Lucas xuất hiện, cầm theo một cây đèn chông.

- Đừng giả vờ như đang ngủ nữa. -- Anh ra lệnh với một giọng dịu dàng nhưng không kém phần cứng rắn. -- Tôi biết là cô còn thức.

Rebecca có cảm tưởng như tất cả sự can đảm của cô đều tan biến, những yếu điểm của cô đều như được phơi bày ra trước mặt anh. Cô cũng không ngây thơ đến nỗi nghĩ rằng mình sẽ giải quyết được vấn đề này bằng cách đốt cháy tấm ảnh đó đi. Chắc chắn là còn những tấm ảnh khác của cô đang lan truyền ở xung quanh Spokane. Như điên dại, cô moi óc suy nghĩ để tìm một cách giải quyết thích hợp dù biết là vô ích.

- Cám ơn anh đã ra ngoài chuồng ngựa trong lúc tôi tắm. -- Cô nói với vẻ lúng túng.

Thượng Đế ở trên cao ơi, tại sao cô phải xiêu lòng vì gã đàn ông này chứ? Từ khi nào và tại làm sao ý kiến của anh về cô đã trở nên quan trọng đến thế cơ chứ?

Tấm nệm chùn xuống khi Lucas ngồi lên một góc giường và bắt đầu tháo giày bốt của anh ra.

- Chuyện nhỏ thôi mà. Đừng suy nghĩ nhiều nữa. -- Anh trả lời một cách chân thành.

Anh cởi bỏ hết áo quần một cách thật tự nhiên cứ y như anh và Rebecca đã ngủ chung một giường hằng nửa thế kỷ rồi vậy. Rồi anh chui mình vào phía dưới tấm chăn khi với tay vặn ngọn đèn chông cho nhỏ lại.

- Tôi cũng bắt đầu cảm thấy mệt mỏi khi phải dùng cái chậm nhỏ để rửa mình rồi. Có thể ngày mai tôi sẽ tắm bằng bồn tắm cùng với nước nóng cho khỏe khoắn con người. Nếu thích thì em có thể ở lại trong nhà bếp và kỳ lưng cho anh, há bà xã.

Anh chỉ là giỡn chơi, và Rebecca biết điều đó, nhưng có chút gì đó trong lời nói của anh, hay là cái giọng dịu dàng và tếu lâm của anh đã đánh tan bức tường mỏng manh mà cô trốn tránh phía sau suốt cả buổi chiều. Bất thình lình, không một điềm báo trước, Rebecca bỗng dưng thổn thức.

Lucas hơi sững sờ một vài giây. Cô có thể cảm giác được điều đó. Nhưng rồi sau đó anh lại chồm người tới trước và kéo cô vào lòng gần bên anh.

- Nào, nào Becky. -- Anh nói với vẻ ngượng ngạo. -- Đừng cứ như vậy mà. Coi chừng có hại cho sức khỏe đó.

Có lẽ Rebecca sẽ cười ngất nếu như cô không trong trạng thái tuyệt vọng. Và kết quả là cô chỉ có thể thốt ra một tiếng nức nở thật đáng thương. Cô là một người đàn bà mạnh mẽ, và cô có thể chịu đựng được nhiều hơn đa số người phụ nữ khác. Nhưng cuối cùng, đến nước này thì đã quá giới hạn của cô rồi.

Anh hôn lên đỉnh đầu của cô, luồng mấy ngón tay vào trong tóc cô và ôm siết cô vào lòng.

- Mặc cho có chuyện gì đi nữa. -- Anh an ủi. -- Anh muốn giúp cho em.

Cô lại thút thít, tiếng nấc nghẹn ngào bởi tấm chăn cô che phủ lên mặt. Tinh thần của cô đang rối loạn ghê gớm. Và ngay trong lúc này thân thể cô lại phản bội chính cô. Lucas thật mạnh mẽ, rắn chắc khi thật gần bên cô như thế. Anh như một bức tường vững chắc có thể bảo vệ cô với bất cứ sự nguy hiểm nào.

Rebecca đưa tay vòng quanh cổ anh, tựa má lên ngực anh, lắng nghe nhịp đập của tim anh - nhanh nhưng đều đặn. Sớm muộn gì thì những tấm ảnh kia cũng sẽ lan đến Cornucopia - có lẽ nó đã được phơi bày ở đây rồi cũng không chừng - và khi Lucas nhìn thấy chúng, thế giới của cô sẽ kết thúc. Thời gian cô ở bên anh thật ngắn ngủi và quý báu.

- Hãy yêu em đi. -- Cô thì thầm.

Anh đẩy cô nằm tựa lưng xuống giường và chồm lên người cô. Gương mặt anh không khác gì cái bóng trong màn đêm của căn phòng ngủ.

- Em nói cái gì?

- Em ... em muốn anh, Lucas ạ. Anh từng bảo là em sẽ mong muốn hôn nhân của chúng ta được hợp thức hóa, và anh đã đúng. Bây giờ em mong muốn điều ấy đây.

Giọng anh có vẻ như không tin.

- Em có chắc không đấy?

Rebecca gật nhẹ. Và cô rất chắc chắn với điều đó. Khi cô phải rời xa Lucas và nông trại này, và cả Cornucopia vĩnh viễn, trong sự hổ thẹn, thì ít nhất cô sẽ có một kỷ niệm đẹp để nhớ lại nơi này.

- Vâng. -- Cô cố gắng đáp.

Môi anh đặt lên môi cô. Anh hôn cô, nụ hôn kéo dài cho đến khi cả hai người họ tưởng chừng như nghẹt thở khi anh cuối cùng rời khỏi môi cô.

- Đây có phải là lần đầu tiên của em không?

Nước mắt ước đẫm trên mi cô, và cô thật mừng khi anh không thể thấy được chúng. Mặc dù thân xác cô vẫn còn trong trắng, nhưng trong thâm tâm cô, một nơi sâu thẳm nào đó, cô đã bị anh chiếm hữu từ lâu mất rồi.

- Vâng, Lucas. -- Cô nói với anh. -- Anh là người đầu tiên.

Anh lầm bầm vài câu gì đó, rồi nhẹ nhàng kéo chiếc áo ngủ lên qua khỏi đầu cô và ném nó ra xa. Má cô ửng đỏ khi anh vặn sáng cây đèn chông, và cô định che mình lại, nhưng Lucas đã không để cho cô làm được điều ấy.
Anh giạng chân cô ra và chiêm ngưỡng gương mặt cô và khắp thân thể cô, y như cô là một bức tranh rực rỡ hay là một buổi chiều hoàng hôn không bao giờ tắt vậy.

- Bắt đầu từ cái lúc anh gặp em lần đầu tiên, khi cả hai chúng ta còn ở tại nhà trọ, anh đã từng muốn nhìn em như thế này, được chạm vào người em.

Rebecca bẽn lẽn và định che ngực lại với đôi tay mình, nhưng Lucas nắm chặt cổ tay cô và giữ chúng trên nệm một cách dễ dàng.

- Nó có ... nó có đau lắm không anh? -- Cô hỏi.

Lucas đưa tay sờ lên ngực cô, vuốt ve:

- Chỉ một lần này thôi. -- Anh đáp. -- Anh hứa anh sẽ làm cho em hạnh phúc, chỉ nếu như em tin tưởng nơi anh.

Cô nhắm nghiền đôi mắt, hơi cong lưng lại, và rên khẽ khi anh không ngừng vuốt ve mơn trớn:

- Em tin anh mà. -- Cô nói.

Chỉ có thế, Lucas hôn khắp người cô, khám phá thân thể cô, tạo cho cô một cảm giác khoan khoái. Sự rung động đầu đời của người con gái làm cô cần anh biết bao.

Sau cái giây phút ngọt ngào ấy trôi qua, cô nằm trọn trong lòng Lucas. Cô không thốt lên được lời nào, vẫn còn sửng sốt với cảm giác khoái lạc anh vừa mang đến cho cô.

Anh ôm cô thật lâu, cho đến khi sự khao khát của anh cũng dâng cao.

- Đây là cơ hội cuối cùng của em đấy. -- Anh thì thào. -- Nếu như em không chấp nhận anh thì, lạy Chúa tôi, hãy nói ngay lúc này.

Thay vào đó, Rebecca dang rộng cánh tay sau lưng anh, kéo anh sát mình hơn.

Lucas thở ra và sau đó, rất chậm rãi, anh hòa nhập với cô. Cô cảm thấy một thoáng đau nhói. Anh vẫn không rời xa cô, hôn lên mi mắt cô, thì thầm những lời an ủi, yêu thương.

Cảm giác thăng hoa làm Rebecca sửng sốt đến độ cô mở to đôi mắt. Cô thở hổn hển và ngửa đầu ra sau. Lucas hôn bên dưới cằm cô.

- Có muốn anh ngừng không? -- Giọng anh như sấm sét từ xa vọng lại.

- Không. -- Rebecca rên khẽ. -- Không ... đừng nhé ... đừng rời xa em ...

Anh cười ra tiếng và tiếp tục mang đến cho cô những cảm giác dễ chịu mà cô không rõ vì sao.

- Lucas à. -- Cô nói thầm, khi thân thể cô đang tập dần với thân thể của anh. -- Lucas ... có đúng là nó phải xảy ra như thế này không anh?

Lucas cười to và cắn vành tai cô, tạo cho cô thêm một cảm giác kỳ lạ.

- Đúng vậy, Becky. -- Anh trả lời. -- Nó phải xảy ra y như thế này đấy. Và anh lúc nào cũng nghĩ rằng nó sẽ tuyệt vời như thế nếu như anh và em một lúc nào đó tìm thấy chúng ta đắp chung một cái mền.

Rebecca như lên cơn sốt, huống hồ muốn hụt hơi. Cô nửa quằn quại, nửa khó chịu, nhưng không cưỡng lại được cảm giác đang trào dâng. Những ngón tay cô cấu sâu lên vai anh.

- Ôi, Lucas ơi, em không thể chịu được nữa rồi ... em không biết ...

Anh hôn khắp khuôn mặt cô, những nụ hôn dịu dàng, mật ngọt.

- Hãy để điều ấy xảy ra. -- Anh nói với cô và khi cô cong lưng lại, anh hôn cô lần nữa, không kịp để cho cô hét lên vì sung sướng.

Niềm hạnh phúc mãnh liệt đã làm cho Rebecca nửa mê nửa tỉnh khi phút cuối cùng Lucas cũng như cô, gần điên đảo vì sự khao khát dâng cao, cả hai tâm hồn cùng nhau thăng hoa.

Cô ôm chặt lấy anh, vuốt ve anh một cách trìu mến khi anh nằm sập xuống bên cạnh cô, định thần lại sau những giây phút vừa qua.

- Bây giờ thì em chắc chắn sẽ rơi xuống địa ngục mất thôi. -- Cô nói thật đáng thương, sau một khắc trôi qua và hơi thở của cô đã trở lại bình thường.

Lucas cười phá lên.

- Không đâu. -- Anh đáp. -- Họ sẽ không biết phải làm gì với em dưới đấy đâu.

Rebecca không rõ là cô mới vừa nhận lời khen thưởng hay là sỉ nhục nữa.

- Chắc chắn là em cũng sẽ gặp khó khăn y như thế ở trên thiên đàng. -- Cô nói vẻ buồn bã. -- Bất cứ nơi nào em đến, thì em cũng giống như một củ hành nằm trong đóng cải vậy.

Anh hôn cô thật nhẹ và vuốt lên má cô. Sau đó đẩy mớ tóc của cô ra sau để sờ lên vành tai cô.

- Ôi, Becky. Hãy tin anh đi, em không phải là một củ hành đâu. Em là một bông hồng hoang dã, xinh đẹp và đầy hương thơm nhưng cũng có nhiều gai nhọn làm cho một người đàn ông phải lấy hết can đảm để có thể chạm vào em.

Nơi cổ họng Rebecca như có một cục nghẹn vậy.

- Có đôi lúc anh nói chuyện như là đọc thơ vậy, mặc dù lời lẽ không có vần tí nào. Có bao giờ ai đó đã nói với anh thế chưa?

Lucas đặt một bàn tay lên ngực cô, anh cúi đầu xuống hôn lấy nó.

- Chưa. -- Anh trả lời. -- Nhưng mà không cần thiết phải nói nên lời mới làm thành một bài thơ được. Khi mà em và anh quyện vào nhau như ban nãy, khi chúng ta từ hai nhập một thì đó cũng là thơ đấy.

Cô đan tay vào tóc anh và ghì đầu anh sát xuống ngực cô khi anh mân mê nó thì thân thể cô cũng tạo nên những vần thơ, mặc dù cô giữ im lặng suốt những giờ phút tiếp theo.


Thursday, May 7, 2009

Một Giấc Mơ Hoang - Chương 1

Một Giấc Mơ Hoang
Tuyết Băng - TP







Chương 1


Băng Tâm bước vào nhà với giỏ đồ trên tay. Cô vừa đi chợ xong. Hôm nay trong chợ người đông như kiến, thêm vào trời nóng gay gắt, bà con chen nhau lựa đồ thật mệt kinh khủng. Băng Tâm lo lựa những thứ cần nấu ăn hôm nay rồi cô vội đi về. Lại một bữa cơm không thịt, cá. Tâm thở dài ngán ngẩm, không màng để ý chiếc xe mới toanh của ai đậu trước cửa nhà mình. Đang vo gạo, chợt Tâm nghe giọng má cô từ nhà trên vang lên.

- Băng Tâm! Lên đây chút con. Nhà mình có khách, má muốn con gặp.

Băng Tâm ngạc nhiên vô cùng. Nhà mình đó giờ có khách nào lạ ngoài các chú bác hàng xóm chung quanh sang thăm bệnh của má và trò chuyện với ba đâu. Sao lại phải kêu mình lên gặp?

Dù thắc mắc nhưng Tâm vẫn nhỏ nhẹ:

- Dạ!

Tâm bước lên nhà trên. Cô thấy ngoài ba má cô còn có một người đàn ông lớn hơn mình độ sáu, bảy tuổi. Anh ta ăn mặc thật lịch sự và thật ... đẹp trai. Tuy nhiên, so với thời tiết nóng nực bây giờ mà đi đứng trong bộ đồ sang trọng như vậy thì quả thật buồn cười. Càng nhìn, ông ta càng giống Việt kiều. Nhưng sao ông ta lại đến đây làm gì kìa?

Ba của Tâm tằng hắng:

- Đây là con bé nhà bác. Nó tên là Băng Tâm. Năm nay nó tròn hai mươi tuổi.

Tâm nghe ba mình nói mà như muốn độn thổ. Cô nhìn ông có ý định nhăn nhó, nhưng ông chả để ý đến thái độ của cô. Băng Tâm ấm ức trong bụng, ba thật kỳ, sao khi không khai lý lịch mình cho người lạ huơ lạ hoắc à.

Ba Tâm quay sang người đàn ông nói tiếp:

- Còn đây là anh Duy, con của một người bạn thân của ba. Con qua chào anh đi con, Tâm.

Tâm cười lễ phép:

- Chào anh Duy.

Người con trai tên Duy cũng gật đầu chào lại sau khi nhìn Tâm chăm chú.

Ông Lý, ba Tâm, nhắc con gái:

- Duy mới từ Mỹ về làm công việc, sẵn ghé thăm nhà mình. Con xem ấy làm cơm sớm. Dọn thêm đôi đũa con nhé.

- Dạ ... con không biết nhà có khách nên ... nãy đi chợ ... con ...

Băng Tâm ấp úng vì cô biết nhà chẳng có gì đãi khách cả. Nhất là khách Việt Kiều. Không biết có thêm người chỉ là cái cớ mà thôi. Thật ra có biết trước Duy đến thăm thì cũng chẳng thay đổi được gì. Túi tiền cô đã cạn. Hồi sáng Tâm đã bán đi sợi dây chuyền mỏng manh duy nhất của cô. Mặc dù không đáng bao nhiêu tiền nhưng đó là món quà sinh nhật do ba má cô tặng trong ngày cô 18 tuổi. Và sau đó không lâu cũng là ngày cô phải bỏ học để đi làm lo phụ gia đình. Đã lâu rồi ba cô không còn đi khuân vác thuê cho người ta nữa. Ông đã già và lưng yếu, sau bao năm làm công việc đó bây giờ đã đến lúc ông nghĩ ngơi và dưỡng sức khỏe. Còn má Tâm thì sức khỏe đã kém từ lâu. Trong nhà chỉ còn Tâm. Cô phải bỏ học đi làm vì không có tiền đóng học phí và đi làm phần khác giúp lo cho ba má. Nhưng tiền lương bao nhiêu chỉ đủ mua thuốc cho má Tâm và tiêu sắm trong nhà. Tâm không biết còn được bao nhiêu bữa cơm sau ngày hôm nay.

Băng Tâm nhìn Duy bẽn lẽn. Cô gượng cười như xin lỗi. Duy, dường như hiểu ý, không muống làm Tâm khó xử, anh đứng dậy nói với ông bà Lý:

- Dạ, không cần đâu bác. Cám ơn hai bác. Hôm khác cháu tới sẽ ở lại dùng bữa với cả nhà. Giờ cháu có chút chuyện phải đi làm. Cháu xin phép được về trước.

Ông bà Lý cũng đứng dậy.

- Ồ được, vậy hôm nào rảnh tới nhà chơi nha Duy.

- Dạ, nhất định trước khi con trở về Mỹ, con sẽ qua thăm hai bác và ...Tâm.

Duy chào hai ông bà rồi bước ra về. Trước cửa, trong khi Tâm chưa kịp đóng lại, anh nheo mắt cười và nói nhỏ với Tâm:

- Và nhất định sẽ sang thử tài nấu bếp của Tâm.

Băng Tâm chưa kịp nói câu nào thì anh đã bỏ đi về. Cô đóng cửa lại chạy vào nhà làm cơm. Trong lòng thắc mắc về anh chàng Duy này. Vừa ngồi lặt rau, Tâm vừa nghĩ. Phải chi mình cũng là Việt Kiều thì gia đình sẽ không khổ như vầy nữa. Mẹ sẽ có thuốc uống thường xuyên và ba được an hưởng tuổi già. Tâm thở ra khi đó chỉ là một giấc mơ. Giấc mơ của cô thôi. Một giấc mơ hoang. Cô chợt mỉm cười khi nhớ tới cái tướng của anh chàng Duy trong bộ điệu Việt Kiều.



@@@@@



Lái xe về, Duy thong thả nhìn cảnh vật hai bên đường. Khu này sao mà xơ xác quá. Nhưng nó vẫn có một nét riêng đặc biệt của nó cũng như cô bé tên Băng Tâm. Băng Tâm! Cái tên nghe sao mà lạnh lùng nhỉ? Nhưng nhìn cô ta thì chẳng có tí nào giống như cái tên. Cúi xuống nhìn bộ đồ vest mình đang mặc, Duy lại tủm tỉm cười. Chắc cô bé nghĩ anh ra vẻ Việt Kiều về đây ăn mặc như vậy quá. Thật ra đây là lần đầu anh biết bác Lý và gia đình. Từ lâu, ba anh có nói bác Lý là bạn thâm giao, tuy ba anh bên Mỹ nhưng họ vẫn thư từ thăm hỏi. Mặc dù vậy, anh chẳng bao giờ hỏi đến việc làm của ba mình cũng như ba anh không xen vào việc của con trai. Lần này anh về nước làm chút việc cho công ty, ba anh đã nhờ anh một việc. Ông muốn anh đến thăm gia đình bác Lý và sau đó là để gặp con gái bác ấy để bàn công chuyện. Sau khi nghe ý kiến của ba mình, anh đã cãi lại lời ba vì anh chưa muốn bị ràng buộc. Anh thích sống cuộc sống độc thân như hiện tại và làm những công việc anh thích làm. Ông Trần rất tức giận khi anh phản đối nhưng ông lấy quyền làm cha hy vọng anh làm việc này vì ông để giúp đỡ bạn bè trong lúc khốn đốn. Còn nữa, anh có lỗ lã gì đâu? Tiền bạc ba sẽ lo hết và mình chỉ đóng một vai trò tạm thời rồi đâu cũng trở về đấy thôi. Vì thế, tuy không đồng ý, Duy cũng đành chìu ông Trần. Anh đã bảo đợi lúc anh về nước rồi hẳn hay .

Và hôm nay, anh gặp vợ chồng bác Lý và gặp cả Băng Tâm. Hai bác quả là bạn tốt của ba mình. Còn Băng Tâm, cô ấy cũng không tệ, quả là một cô gái duyên dáng, thật dễ thương mặc dù khó so sánh với các cô anh quen biết bên Mỹ. Và anh đã bắt đầu đồng ý ngầm với ý kiến của ba mình. Còn Băng Tâm thì sao? Không biết sau khi cô ta nghe quyết định của bác Lý, cô ấy sẽ phản ứng thế nào? Nghĩ đến đây, lòng Duy nao nức không thể chờ đợi được ngày sắp tới.



@@@@@



Cơm nước dọn xong, ông bà Lý và Băng Tâm ăn cơm. Băng Tâm rất muốn hỏi ba má về anh chàng Duy kia xem anh ta là ai, sao chưa bao giờ nghe nhà nhắc tới. Cô định mở miệng hỏi thì ông Lý đã lên tiếng:

- Băng Tâm, con thấy thằng Duy như thế nào?

Bất ngờ với câu hỏi của ba, Tâm ngớ ngẩn:

- Con không biết nữa, có chi không ba?

- Thì ba má muốn hỏi xem con thấy nó ra sao thôi.

- Dạ ... ừm ... nhìn cũng bảnh trai, cao lớn, to con. Nhưng hỏng biết cách ăn mặc gì hết. Mùa này mà mặc nguyên bộ đồ đó nóng thấy mồ. Làm như sợ người ta nhìn hắn không biết hắn là Việt Kiều vậy đó.

Rồi cô cười hí hí nhớ lại cái dáng của anh chàng Duy Việt Kiều. Má Tâm nhìn con gái.

- Ba má có chuyện quan trọng nói với con đây. Đàng hoàng đi con, đừng giỡn nữa. Con gái lớn rồi.

- Tại con thấy hắn mắc cười thôi chứ bộ. Mà chuyện gì mà quan trọng vậy má?

Má Tâm hỏi ba Tâm:

- Ông nói hay tôi?

Ông Lý bắt đầu vào vấn đề:

- Ba và ba của thằng Duy là bạn thân. Bây giờ gia đình mình lâm vào hoàn cảnh này, bác Trần có ý muốn giúp mình. Bác ấy muốn gởi tiền cho gia đình ta nhưng ba không nhận. Vì chả lẽ mình cứ nhận quà của người ta hoài sao?

Ba Tâm ngừng một phút như tìm lời để nói. Băng Tâm ngồi chờ đợi nhưng cô thật hồi hộp, không biết ba và má định chuyện gì.

- Bác Trần nghĩ cho con sang Mỹ sẽ giúp được gia đình mình mà không cần đến sự giúp đỡ của bác ấy sau này nữa. Bác ấy và ba má đã bàn bạc rất kỹ về chuyện này. Ba má quyết định gả con cho Duy. Nó sẽ làm thủ tục đưa con sang bển ...

Băng Tâm ngắt lời ba. Cô cảm thấy mình nóng lên.

- Không! Con sẽ không lấy Duy. Con không lấy một người con không quen biết và chẳng có chút tình cảm!

- Nhưng tình cảm có thể bù đắp sau. Rồi con sẽ có cảm tình với nó!

Băng Tâm cãi:

- Con không muốn đi Mỹ!

Má cô cất giọng chầm chậm, cướp lời ba cô:

- Nhưng qua đó con sẽ có cơ hội đi học và tìm việc làm tốt. Con sẽ có một tương lai rực rỡ hơn bây giờ. Không phải con rất muốn được đi học trở lại hay sao?

- Má à, con không muốn đi mà. Tuy là con còn ham học. Nhưng sang đó rồi ai chăm sóc cho ba má bên đây?

Băng Tâm nghĩ là cô đã tìm ra được lý do chính đáng. Không ngờ ba cô quơ tay cười.

- Cái đó con khỏi lo. Thằng Duy nó sẽ mướn người tới lo cho ba má.

Băng Tâm la lên:

- Tiền đâu mà mướn người ta về đây? Nhà mình ...

- Đó chỉ là thời gian đầu thôi. Đợi sau này con có công ăn việc làm ổn định rồi thì con lo cho ba má. Lúc đó có thể trả tiền lại cho bác Trần và thằng Duy nếu con cảm thấy ngại xài tiền bên chồng. Qua bển rồi con cũng được sung sướng hơn là bên này.

- Nhưng mà ...

- Không có nhưng mà gì cả. Ba má đã quyết định như vậy rồi. Con không nên cãi lời. Ba má chỉ muốn tốt cho con và cho cả nhà thôi.

Tâm muốn cãi lại, cô ráng lắm mới dằn được sự ấm ức trong lòng. Má Tâm thì im thinh thít. Bà biết chuyện này quả thật đột ngột. Nhất thời Tâm khó chấp nhận. Chỉ riêng ba Tâm, ông là một người nói là giữ lời. Bây giờ có rút lại lời nói cũng chả được. Hôm nay là lần đầu tiên Tâm cãi lại lời ông. Thấy con chưa phục, ông sẳn giọng:

- Con cũng không muốn nhà mình phải mang ơn người ta suốt đời chứ?

Nghe ba nói, Tâm biết mình đã thua. Cô dọn chén dĩa đem đi rửa.

- Sao chưa chi đã dọn dẹp rồi? Con chưa ăn xong mà?

Tâm quay lại nhìn má, rồi khẽ liếc sang ba.

- Con no rồi, ăn không vô nữa.

Dứt lời, Tâm bỏ đi một mạch ra đằng sau nhà . Bỏ lại má Tâm với vẻ mặt buồn rầu. Ông Lý thấy vậy lại dìu vợ lên nhà trên. Vừa đi ông vừa ôm bà vào lòng an ủi.

- Bà đừng lo buồn. Chúng ta làm việc đúng mà. Tôi và anh Trần đoán chắc chắn không sai đâu.

Bà Lý thở ra.

- Chỉ mong là vậy.

Ngồi bên đóng chén dĩa dơ, Băng Tâm suy nghĩ. Cô không thể làm gì được nữa. Ba má đã quyết định cho số mạng của cô. Cô cũng không thích mang ơn của ai. Hừ! Nhất là từ cái gã Việt Kiều tên Duy đó. Thật đáng ghét! Thì ra hắn đã có âm mưu từ trước. Vậy mà mình còn tưởng hắn tốt lành lắm tới thăm ba má. Tất cả đã an bài sẳn. Họ đã gạt cô. Không ai cho cô biết chuyện gì xảy ra cả. Tại sao họ có thể tự quyết định lấy tương lai của cô trong khi ...

Nhớ lại gương mặt của Duy làm cho Băng Tâm càng thêm tức giận. Biết vậy hồi trưa không lịch sự với hắn. Làm cho hắn ghét thì chắc hắn đã từ chối hợp tác trong sự giúp đỡ của những người ... già ... này rồi. Cầm cái chén trên tay, Tâm ước gì đó là Duy để cô có thể đập bể nó ngay lúc ấy.

Nhớ Để Rồi Thương - Chương 13

Nhớ Để Rồi Thương
Tuyết Băng - TP








Chương 13



- Chúc mừng mày nha Hòa. -- Dũng cười với Hòa và Mỹ Linh.

Hôm nay là ngày vui của hai người họ. Không ngờ chưa đầy một năm sau, mà hai người đã đãi tiệc mừng.

Hòa nháy mắt:

- Cám ơn mày. Khi nào tới phiên mày đây?

Nắm chặt tay Phương Uyên - cô nàng cũng đang thì thầm với Mỹ Linh - nhìn nàng, Dũng trả lời Hòa:

- Còn tùy theo cô dâu tương lai nghĩ sao đã. Tao thì sẵn sàng bất cứ lúc nào.

Mỹ Linh trong chiếc áo dài cô dâu, cười khúc khích:

- Sao hả nhỏ? Chừng nào mới cho anh Dũng thoát khỏi đau khổ của sự đợi chờ đây?

Phương Uyên hai má nóng bừng. Thay vì trả lời Mỹ Linh, cô lại chọc cô dâu, chú rể:

- Coi vậy mà anh Hòa quen sau nhưng còn lẹ hơn An hén.

Hòa vỗ ngực khoe khoang:

- Dĩ nhiên rồi. Nó làm em mà, sao qua mặt anh Hai nó được chứ. Anh chưa cưới vợ thì nó cũng đừng hòng lập gia đình. Hì hì.

Vừa lúc đó An và Kim Duyên cũng đi ra tới. Hôm nay hai cô cậu làm dâu phụ, rể phụ. Nhìn hai người vui vẻ cũng không khác gì là đám cưới của họ vậy.

An vỗ vai hai ông anh:

- Ay da, nói xấu gì tụi em đó?

Kim Duyên cũng thêm vào:

- Phải rồi. Tụi em sẽ đợi đi học ra có việc làm rồi mới tính sau. Còn anh Hai, chị Hai là trực chỉ ở nhà với ba má lo ... sanh cho ba má vài đứa cháu nội.

Mỹ Linh giơ tay gõ yêu lên vai Kim Duyên, vẻ hăm dọa:

- Ê, dù sao ta cũng là chị Hai đó nhe. Nể mặt chút coi. Hi hi.

Kim Duyên nheo mắt với Phương Uyên:

- Chưa chi coi nó lên giọng chị rồi kìa Uyên.

Ba má Hòa bên trong đi ra. Thấy bọn trẻ, ông bà mắng yêu:

- Chúng mày không vào trong, đứng đây làm cái gì? Các bác với khách khứa trong đó hết rồi. Chỉ thiếu chúng mày thôi, nào vào lẹ đi. Xong xuôi rồi quậy phá gì tao cho xả láng hết.

Cả sáu đứa lí nhí mấy tiếng "dạ" rồi đi vào chào các cô bác họ hàng hai bên. Lễ nghi chào hỏi đã xong, Dũng và Uyên xin phép được đi xuống nhà dưới. Cô và anh cũng đang cần một chút thời giờ riêng tư. Mỹ Linh hôm nay xinh thật. Và Hòa cũng ra vẻ người lớn, một người đàn ông sắp có một gia đình chứ không như một người con trai mấy mươi tuổi đầu mà còn lóc chóc nữa.

Dũng và Uyên tay trong tay đi ra phía sau nhà. Nơi có mấy tảng đá dựa vào nhau và mấy cây trứng cá đứng gần nhau. Dũng và Uyên ngồi xuống một tảng đá. Dưới bóng mát của cây trứng cá to lớn ngay đó, cảnh vật thật yên tĩnh và dễ chịu. Trên nhà bà con đang ăn nhậu và chúc mừng cho đôi uyên ương. Dưới đây, Dũng với Uyên cũng đang hưởng thụ trong thế giới riêng của họ.

Dũng lên tếing trước:

- Không ngờ hôm nay Hòa nó cưới vợ.

Dưa tay vịnh mấy lá của vài cây trứng cá non kề gốc cây to mà cô đang dựa, Uyên tươi tắn:

- Ừ, ảnh lớn rồi mà. Có vợ là chuyện thường tình thôi. Có gì lạ đâu.

Dũng nhìn đăm đăm vào mắt Uyên:

- Anh cũng lớn rồi, nhưng chưa có vợ. Như vậy có phải là lạ không hở nhỏ?

Uyên đỏ mặt:

- Có bạn gái là may phước cho anh rồi. Được voi đòi tiên hở?

Dũng tủm tỉm:

- Ừ. Anh rất tham lam nhỏ ạ.

- Ừm. Sao quen biết anh đó giờ mà em không biết vậy kìa?

Dũng thích thú đáp:

- Vẫn còn nhiều chuyện về anh mà em chưa khám phá tới.

Phương Uyên cũng cười xòa trước lời ghẹo của người yêu. Sau ngày chạm mặt tại sân trường đó, Uyên đã bỏ về nhà không một lời từ giã. Cả tuần sau đó nàng cũng không thấy Dũng nữa. Kể cả những lúc tan trường về, Uyên ngó quanh quẩn như để tìm kiếm cũng không thấy Dũng nơi đâu. Thời gian đó nàng vừa an phân cũng như thất vọng. Tụi Mỹ Linh và Kim Duyên cũng làm như không có gì. Hai cô cứ bình thường như chẳng có chuyện chi xảy ra. Thấy thế, Uyên muốn hỏi hai cô bạn về Dũng, nhưng ngại ngùng và rồi không dám mở miệng hỏi.

Thế là mùa thi cũng tới. Phương Uyên đã dần dần quên đi sự có mặt của Dũng nơi thị trấn này. Cô vùi đầu vào việc học. Kỳ thi lần này cô không thể thất bại vì cô đã bỏ lỡ cơ hội một lần. Lần này chỉ có đậu chớ không thể nào khác hơn được. Và học, cô cứ học. Rồi mùa thi cũng qua nhanh. Chưa có dự định cho mùa hè, Uyên ở nhà giúp mẹ và chờ điểm thi của mình. Nhỏ Mỹ Linh thì đang trong tình thế mà Kim Duyên và cô ghẹo là "in love". Cô bé đã chấm phải Hòa. Còn Kim Duyên thì cùng với An lo chọn trường để hai cô cậu có thể đi học chung với nhau. Ai cũng cặp kè, chỉ riêng Phương Uyên ...

Có tin kết quả thi cử, Uyên run run cầm lá thư trên tay. Hít một hơi dài, Uyên nhè nhẹ mở lá thư ra đọc. Cô la lên một cách vui mừng vì điểm thi đúng như cô mong ước và đồng thời được nhận vào trường đại học mà cô xưa nay vẫn nghĩ một ngày sẽ đặt chân đến đấy.

- Anh biết là nhỏ của anh sẽ làm được mà.

Nghe giọng người đàn ông khe khẽ, Uyên giật cả mình. Vì quá vui mừng, cô không hay Dũng đến và vào nhà sau từ lúc cô đọc thư.

Giọng Uyên lạnh nhạt:

- Cám ơn.

Dũng vẫn thản nhiên:

- Chúc mừng em. Thời gian vừa qua thật mệt mỏi và cực khổ cho em. Nhưng cuối cùng kết quả mỹ mãn thì có hy sinh bao nhiêu cũng xứng đáng, phải không nhỏ?

Uyên ngơ ngác chưa hiểu Dũng nói gì. Má Uyên gọi:

- Dũng à, con xuống đây giúp mẹ một tay coi nào.

Uyên mở to mắt đầy kinh ngạc, có thể cô lãng tai chăng? Dũng tủm tỉm đi vào bếp với mẹ Uyên. Uyên đi theo sau, lòng đầy thắc mắc.

- Chuyện gì đã xảy ra? Tại sao con không hay biết gì hết vậy? Ai cho anh tới đây? Còn mẹ nữa, nói gì kỳ vậy?

Mẹ cô cười cười, xua tay lia lịa:

- Thôi, mọi chuyện đã qua rồi. Bỏ qua hết con nhé. Thằng Dũng nó vẫn thường đến đây phụ mẹ, lo cho mẹ để con có nhiều thời gian mà học bài.

Uyên ú a ú ớ:

- Nhưng mà con ... Ai cần anh ...

Mẹ Uyên xịu mặt, vẻ không hài lòng với cách nói của Uyên. Dũng vội kéo tay Uyên trở ra sân, tránh sự không hay có thể xảy ra. Mặc cho Uyên vùng vằng mãnh liệt, Dũng vẫn giữ chặt hai tay cô. Giọng anh thật dịu dàng:

- Em đâu phải là không hiểu những việc anh và má làm, sao lại trẻ con vậy?

Uyên nổi giận khi bị gọi là trẻ con:

- Anh đi về đi. Ở đây không có việc của anh. Không ai cần sự giúp đỡ của anh.

Rồi không biết nghĩ sao, Uyên lại thêm vào câu kế:

- Thôi mà cũng vậy. Anh ra vào nhà này lúc nào tôi cũng không hay ... làm sao bảo anh nghe theo lời ...

Dũng giải thích:

- Không phải mẹ em đã giải thích về việc làm và sự có mặt của anh rồi hay sao? Tất cả cũng chỉ muốn tốt cho em thôi.

Uyên cong môi cãi lại:

- Anh sao lại phải tốt với con gái thế nhỉ?

Dũng ngớ người ra với câu hỏi lắc léo của Uyên.

- Bây giờ anh chỉ tốt với con gái nào đang đứng trước mặt anh thôi à.

Anh đang cắn môi không biết mình đã nói sai hay không mà cô bé nhìn xuống đất lặng thinh.

Giọng Uyên nhỏ nhẹ nhưng đầy sự trách móc:

- Tốt với người ta mà lại không thấy tới gặp người ta. Cả mấy tuần lánh mặt mà còn bảo là tốt ...

Không đợi cho Uyên dứt câu, Dũng ôm nàng vào lòng sung sướng. Thì ra nhỏ của anh đang hờn anh đây mà. Sao mình ngốc thế nhỉ? Không nghĩ ra sớm hơn.

- Buông em ra! Buông em ra mau!

- Buông em ra rồi em sẽ bỏ đi như lần trước thì làm sao nghe được những lời anh muốn nói?

Uyên ngưng cục cựa, cô ngoan ngoãn đứng yên trong vòng tay Dũng. Con tim đang rộn rực đợi chờ.

Dũng biết Uyên đã xiu lòng. Anh không bỏ lỡ dịp may:

- Anh lánh mặt em để em khỏi nhớ anh, để em chú tâm vào sự học hành. Anh biết thi cử lần này rất quan trọng với em. Anh đâu có thể nào ích kỷ phá hoại mơ ước đó của em chỉ để thỏa lòng mong nhớ của mình được chứ.

Uyên dùng tay chỉ vào ngực Dũng:

- Làm sao anh biết không gặp người ta là người ta sẽ tập trung vào việc học?

Dũng nhăn nhó gãi đầu:

- Lúc đó thì anh nghĩ vậy. Nhưng đâu có ngờ là anh cũng bị dày vò không kém. Cứ muốn gặp em, giải thích cho em hiểu. Nhưng lại sợ gặp em, anh sẽ không thể không gặp em mỗi ngày. Và còn em nữa, chắc cũng không thể học thuộc chữ nào. Vì vậy nên anh đến đây lúc em trong phòng học bài hay ngủ để thủ thỉ với mẹ để mẹ bớt gánh nặng. Và anh cũng ... được dịp nhìn trộm em ...

Uyên chu miệng trêu:

- Đáng đời. Ai biểu lén lén lút lút làm chi nên chỉ có được nhìn trộm.

Dũng đưa tay chạm má Uyên:

- Thì bây giờ cũng nhìn công khai rồi đây nè.

Uyên mắc cỡ cắn môi không nói gì.

- Cho anh một lần cơ hội nữa nha nhỏ? Chúng ta làm lại từ đầu nhé? Anh sẽ không làm cho em thất vọng nữa.

- Anh nói bậy không à. Mẹ nghe được bây giờ.

Dũng đắc ý:

- Mẹ đã chấp nhận anh rồi. Chỉ chờ nơi em thôi. Nếu không, sao em nghĩ mẹ để anh gọi mẹ bằng mẹ hả?

Gương mặt Phương Uyên rạng rỡ nhìn anh. Mặc dù bị qua mặt bấy lâu nay, Uyên cũng không thể nín cười được trước mánh khóe quỉ quái của Dũng.





@@@@@



- Sao hả? Đang suy nghĩ gì mà mỉm chi hoài vậy nhỏ? -- Dũng cười, nhìn người yêu.

Phương Uyên dựa người vào anh, miệng chúm chím cười:

- Đâu gì. Chỉ nghĩ còn chuyện gì về anh mà em chưa khám phá đây nhỉ?

Dũng cười trừ thay câu trả lời. Anh vuốt tóc cô và phát giác Uyên đã để tóc dài từ khi hai đứa chính thức quen nhau với sự đồng ý của ba anh và mẹ Uyên. Chuyện duy nhất anh không nhắc với Uyên lúc quen nhau trên Sài Gòn là về ba anh. Nhưng bây giờ nàng cũng đã biết ba anh làm việc gì và cô không những không khinh khi anh mà còn rất mến ba anh. Và ba anh cũng hài lòng với lựa chọn của anh.

Thật ra nàng đã biết tất cả về Dũng, biết hết thói quen của anh. Chỉ có anh là chưa biết hết về sở thích, thói quen của Uyên. Nhưng ngu sao nói ra để rồi bị chọc lại nhỉ?

Dũng nghiêm giọng:

- Vậy em đã nghĩ ra chưa?

Uyên thật thà lắc đầu:

- Ừm chưa.

Choàng tay ngang người Uyên, Dũng thì thầm như chỉ để cho nàng nghe:

- Chúng ta có cả đời để cho em từ từ khám phá mà.

Uyên mỉm cười hạnh phúc khi Dũng đặt một nụ hôn lên tóc nàng. Cô lập lại:

- Ừ, thì cả đời ...

Lòng Dũng nhẹ nhõm chưa từng thấy. Bây giờ chàng có tất cả, sự nghiệp, tình yêu, và bạn bè với tình cảm của láng giềng xung quanh nơi đây. Ừ ... thì cả đời. Bây giờ cho tới suốt đời là thời gian dành cho anh khám phá và hiểu người yêu mình hơn, để thông cảm, quí mến nhau, và yêu thương nhau hơn.

Dũng và Phương Uyên đứng dậy đi vào nhà để cùng mọi người chung vui với cô dâu, chú rể.

Tay trong tay với Uyên, Dũng bỗng ngâm nga:

-
Hỏi ai hạnh phúc bằng tôi?
Xa nàng tôi nhớ, nhớ rồi lại thương!




Hết

July 12, 2002

TP

Tuesday, May 5, 2009

Nhớ Để Rồi Thương - Chương 12

Nhớ Để Rồi Thương
Tuyết Băng - TP








Chương 12



- Lạ thật! Sao không thấy nhỏ đâu hết vậy kìa? -- Dũng nghĩ bụng.

- Chào!

Giật mình khi nghe tiếng của Tuyết Loan kêu mình. Dũng ngơ ngác chào lại.

- Mình đi đâu chơi đi, anh Dũng.

- Hả?

Tuyết Loan bực bội:

- Anh dáo dác tìm ai đó? Không nghe em nói gì hay sao?

Dũng thật thà:

- Anh không thấy Phương Uyên nên nhìn coi Uyên đi về hay chưa mà sao không thấy thôi.

Nét mặt Tuyết Loan xám lại:

- Phương Uyên về hay chưa thì lại mắc mớ gì tới anh? Anh không phải đến đón em sao?

Dũng cười khì:

- Anh đến chờ cả hai người mà.

Loan vội kéo tay anh:

- Uyên không có đây, vậy thì thôi mình đi đi.

Bất đắc dĩ Dũng phải cất bước theo Tuyết Loan, nhưng anh không quên quay đầu lại tìm kiếm cái dáng thon thon của Uyên.




@@@@@



Cả tuần lễ Phương Uyên không đi học là cả tuần Dũng không được gặp mặt cô. Anh đến nhà nhưng không ai mở cửa. Hình như không lần nào có người ở nhà. Lần nào ra về, Dũng cũng thắc mắc không biết chuyện gì xảy ra với Uyên. Không biết sao trong lòng anh không được yên khi không thấy mặt cô. Không biết Uyên có vui, có khỏe hay không nhỉ?

Thêm vào là cả tuần nay anh phải chạm mặt cùng Tuyết Loan. Anh thật khó chịu khi ở bên Loan, anh phải nghe cô nói trời trăng mây nước. Cô nàng không hề nghĩ đến cảm nghĩ của anh. Bản thân cô phải luôn luôn là điểm quan trọng nhất trong mọi việc, mọi lúc, và mọi nơi. Tại sao Loan và Uyên cùng xuất thân như nhau nhưng tánh tình lại khác xa quá nhỉ? Phải chi Loan như Uyên thì hay biết mấy. Dũng vô tình suy nghĩ thế trong một hôm không ngủ được, để rồi anh mới phát giác rằng lúc nào mình cũng nghĩ về Phương Uyên. Đối với nàng, anh đã dành cho Uyên một thứ tình cảm thật đặc biệt mà cả đối với Loan, anh cũng chưa có cảm giác này. Tình cảm gì thì anh chưa biết chắc nhưng anh biết rõ nhỏ của anh trong lòng anh thật quan trọng và anh sẽ tìm hiểu cho rõ chuyện gì xảy ra với nhỏ của mình. Anh sẽ thôi theo đuổi, chiều chuộng một người không có cảm tình với anh, cũng như không hẳn đã thuộc về anh.

- Đời là vạn ngày sầu ... Biết tìm đâu ra chút tình ...

Tiếng hát của Nam phá tan sự yên tỉnh của căn nhà trống vắng. Dũng đang lim dim với những ý nghĩ đẹp đẽ của mình và kỷ niệm với Phương Uyên. Anh ngồi bật dậy:

- Em uống say nữa à?

Nam cười hề hề và hát tiếp:

- Ta tương tư đêm nay ... Nhưng nàng đâu biết, nào hay ...

Dũng lo đi lấy cái thau và khăn ướt cho Nam.

- Lại cô nàng nào đó à?

Nam nằm phịch xuống sofa, không buồn cởi giày ra. Mồm lẩm bẩm:

- Tuyết Loan ơi! Anh gọi tên em trong trăm ngàn thương nhớ...

Dũng nghe thế anh nhíu mày, lặng thinh. Thấy Dũng tháo giày cho mình, Nam hỏi:

- Sao? Anh sao rồi? Con bé nào trên mạng của anh đâu rồi sao không chat mà ngồi đây cởi giày cho em vậy?

Dũng ậm ừ:

- Không thấy. Cả tuần rồi không gặp cổ. Mà bộ chê anh lo cho em không được hay sao mà đuổi khéo đó, cậu ấm?

Nam nhếch mép cười:

- Anh lại cười em rồi. Cậu ấm mà cua một đứa con gái cũng không xong, người ta cười cho nghe.

Dũng chợt cười thầm. Ừ nhỉ, cả Nam còn không được, mình rớt đài có lạ gì đâu. Với tánh của Tuyết Loan, Nam chắc chắn còn bị say dài dài. Cũng may là anh chưa si mê đến nỗi hành hạ bản thân mình như vậy. Tuyết Loan cũng đáng sợ thật, đùa giỡn với mọi người. Phương Uyên mà biết chuyện này chắc cô sẽ cười và cho anh là thằng ngốc quá.

Mỉm cười với ý nghĩ của mình, Dũng khuyến khích một thằng ngốc khác đang say mèm:

- Quyết chí ắt làm nên mà em. Ngủ đi. Ngày mai sẽ đẹp hơn.




@@@@@



Đứng trước cổng trường, Dũng ngó quanh. Anh mong được thấy bóng Phương Uyên biết bao.

- Hello!

Tuyết Loan bước đến gần anh. Lạ thay, Dũng không cảm thấy nôn nao khi được gặp cô nàng.

- Anh chờ lâu rồi hả? -- Tuyết Loan mỉm cười hỏi.

Dũng không biết phải nói sao. Chẳng lẽ nói rõ anh đến kiếm Phương Uyên chớ không phải chờ Tuyết Loan tan trường sao? Đằng xa Nam cũng ra tới.

- Ý, anh Dũng! Đang làm gì đó? -- Nam sựng lại khi thấy Tuyết Loan đứng cạnh Dũng. -- Chào Loan!

Tuyết Loan ngó nơi khác và níu áo Dũng. Nam thấy vậy buột miệng:

- Anh quen biết Tuyết Loan hả?

Rảo mắt một vòng sân trường lần nữa rồi Dũng đáp:

- Tụi anh là bạn. Anh đến tìm Phương Uyên nhưng không thấy. Thôi anh về đây. Em đi chơi thì nhớ về sớm nhé.

Nam gật gù:

- Ồ! Có phải con nhỏ như con trai đó không? Cô ta có thư cho anh, nhưng em xỉn em quên mất.

Dũng hỏi nhanh:

- Ở đâu? Sao em không nói sớm?

Nam gãi đầu xin lỗi:

- Ở trong túi áo em ở nhà thì phải.

Dũng hấp tấp lên xe đạp về nhà. Nam nói theo:

- Đợi em với ...

Nam chạy theo Dũng để lại sau lưng một Tuyết Loan bậm môi trợn mắt nhìn theo. Chưa bao giờ cô bị quê như ngày hôm nay. Nam và Dũng thường ngày vẫn theo đuổi, tán tỉnh cô. Thế mà hôm nay lại dửng dưng không coi cô ra gì cả. Còn con Phương Uyên nữa. Nó là gì của Dũng mà anh lại quan tâm đến thế, bỏ cả mình đứng đây không một tiếng giả từ. Cô sẽ không bỏ qua vụ này đâu.





@@@@@



Vừa mở cửa ra, dũng chạy vào xốc xổ áo quần dơ của Nam mặc qua nay. Một lát sau, Nam lộ diện. Thấy Dũng moi móc túi áo túi quần của mình, Nam đứng khoanh tay hỏi:

- Anh làm gì khẩn trương quá vậy?

Dũng hỏi gấp:

- Lá thư đâu? Sao thấy trong túi áo nào cả.

Nam vẫn bình tĩnh:

- Anh chưa trả lời em mà. Anh vì một cô bạn mà bỏ cả người yêu của mình đứng trước cổng trường thì đúng là chuyện lạ.

Dũng nhanh nhẩu:

- Phải, đúng là Phương Uyên chỉ là bạn, nhưng bây giờ cổ quan trọng với anh lắm. Còn Tuyết Loan chỉ là người trước đây anh ngỡ anh thương nhưng thật ra không phải. Anh chẳng có cảm giác gì đặc biệt với cô ấy hết. Vả lại cô ta cũng chẳng có ý gì với anh cả. Lá thư đâu?

Nam cười ra vẻ thần bí:

- À, thì ra là vậy. Anh không gạt em chứ?

Dũng nhíu mày:

- Sao lại gạt em làm gì. Lá thư để đâu, em nhớ lại đi.

Nam chỉ về phía cái bàn học của mình:

- Ở đó đó.

Dũng cằn nhằn:

- Sao nói trong túi áo?

Nam tủm tỉm:

- Tại em chỉ muốn thử anh thôi.

Dũng gắt:

- Thử anh cái gì?

- Xem thái độ anh ra sao vậy mà. Không ngờ anh thương Phương Uyên chứ không phải Tuyết Loan.

- Nếu đúng anh thương Phương Uyên thì đã sao? -- Dũng thách thức.

Nam cười cười:

- Thì em sẽ tiếp tục theo đuổi Tuyết Loan mà không phải sợ anh thi đua chung.

- Ơ, cái thằng này ...

Nam giơ tay đầu hàng:

- Thôi em đi ra ngoài chơi game. Không phá anh đọc thư của bồ.

Trợn mắt nhìn Nam bước ra khỏi phòng, lòng Dũng vui mừng không thể tả khi trong tay anh là lá thư do Phương Uyên vắng mặt không gặp anh mà phải viết thư như vầy. Mở lá thư ra, tay anh run run.


"Ngày ... tháng ... năm ...

Anh Dũng!

Thật bất ngờ khi nhận được thư nhỏ có phải không anh Dũng? Hơn tuần lễ không gặp, chắc anh cũng quên người bạn này rồi. Nhưng không sao, vì nhỏ cũng phải đi xa. Sẽ không gặp được anh nữa. Cả tuần nay không gặp anh, nhỏ thật nhớ ... thật mong anh bên cạnh nhỏ. Nhưng nay mọi việc cũng đã đâu vào đó. Xin lỗi anh, nhỏ đi không giả từ. Nhỏ sợ gặp lại anh, nhỏ sẽ đổi ý định ở lại. Chúc anh vui vẻ và thành công trên mọi mặt. Bất cứ ở nơi
nào, nhỏ cũng sẽ thương, sẽ nhớ về anh ...

Nhỏ của anh,

Phương Uyên"


Ôm lá thư vào lòng ngực, Dũng nghe tim mình chợt nhói lên. Chuyện gì đã xảy ra mà Phương Uyên dấu anh không nói. Nhưng anh vẫn được an ủi khi biết cô cũng thương anh. Đúng là ngốc thật! Thế mà mình không hay biết. Có người thương bên cạnh lại tìm kiếm xa xôi để rồi nay người ta đi xa, anh chưa kịp thố lộ lòng mình.

- Anh làm gì vậy?

Xếp mấy bộ quần áo, Dũng trả lời:

- Anh sẽ đi tìm Phương Uyên.

Dựa cửa, Nam hỏi tới:

- Anh biết cô ta ở đâu sao mà tìm?

Một tia hy vọng trổi dậy trong Dũng:

- Không lẽ em biết Uyên ở đâu sao?

Nam lắc đầu:

- Không. Cô ấy không nói em biết là sẽ đi đâu. Nhưng Uyên có nhắn kêu anh đừng đi tìm cô ấy.

Dũng nói một mình:

- Tại sao chứ? Tại sao nhỏ không nói chuyện gì xảy ra cho nhỏ cũng không cho biết bây giờ nhỏ ở đâu hết là sao ...

Nam chép miệng:

- Dĩ nhiên rồi. Chuyện đó biết chỉ thêm đau lòng thôi. Mình cũng đâu giúp gì được cho Uyên.

Dũng lắc vai Nam:

- Em biết chuyện gì? Mau nói anh nghe.

Nam thở dài:

- Ba của Uyên đòi ly dị với mẹ của Uyên. Mẹ Uyên chạy theo và bất ngờ bị xe đụng. Chỉ có Uyên trong bệnh viện lo cho bà thôi. Lúc bà tỉnh dậy và khỏe lại thì mới hay ba Uyên đã lấy một số tiền bỏ đi. Ông còn để lại cho mẹ con Uyên một số nợ nần. Bất đắc dĩ bà phải bán nhà trả nợ và tiền bệnh viện, thuốc men. Rồi thì Uyên trước khi cùng với mẹ đi nơi khác có tới gặp em. Nhờ em đưa thư dùm cho anh. Nhân dịp đó em mới biết anh cũng đeo đuổi Tuyết Loan, cô gái em thương. Bởi vậy, em đã nhậu xỉn dữ dội vì nghĩ rằng cô ta vì anh mà đã từ chối em.

Nhìn xuống đất, Nam nói tiếp:

- Không ngờ cô ta cũng không chính thức nhận anh làm bạn trai của cổ. Xin lỗi, em đã thử anh vụ lá thư.

Dũng choàng vai Nam, hai anh em ra ngoài phòng khách.

- Không sao. Dù sao anh cũng nên cám ơn em đã cho anh biết nhiều việc. Anh biết phải làm sao rồi. Khi nào hai bác đi du lịch về, anh sẽ đi tìm Phương Uyên. Còn bây giờ, anh phải canh chừng em. Không để em uống rượu say sưa nữa đâu.

Nam nheo mắt:

- Anh khỏi cần lo. Em sẽ lo thi cử không cua gái nữa đâu. Nếu thích thì tự động sẽ quen được, không cần mình phải lao công phí sức theo làm ... nô lệ.

Câu nói của Nam làm Dũng ngẫm nghĩ:

- Chắc lúc trước anh làm nhiều việc cho Uyên buồn lắm nhỉ?

Nam vỗ vai anh:

- Anh đừng lo. Từ buồn hóa giận, từ giận hóa nhớ, từ nhớ hóa thương. Mà thương thì sẽ tha thứ. Anh tin em đi.

- Ừ. Cũng mong là vậy.

@@@@@



- Kim Duyên! Kim Duyên! -- Tiếng Tuyết Loan từ xa vọng tới. -- Mình tới cám ơn Duyên đã cho mình nghĩ tạm đêm qua ...

Tiếng cô im bặt khi thấy Dũng và Phương Uyên cạnh bên nhau. Loan sửng sốt kêu lên:

- A! Thì ra anh ở đây à? Hai người đang làm gì vậy?

Phương Uyên giật mình. Cô lập tức tháo tay mình ra khỏi bàn tay của Dũng. Bao nhiêu hình ảnh xa xưa như trước mắt giờ đây biến mất. Trước mặt hai người chỉ là một Tuyết Loan giận dữ.

Dũng cau mày hỏi Tuyết Loan:

- Sao em lại có mặt ở đây?

Loan cáu kỉnh:

- Sao anh có mặt được, còn em thì không? Tới tìm anh về Sài Gòn chứ chi.

Dũng giải thích:

- Anh đã nói với Nam là anh không về đó nữa rồi mà. Anh về quê sống luôn với ba.

Lúc này Mỹ Linh mới lên tiếng:

- Chuyện này là sao vậy? Nhỏ này là ai đây?

Tuyết Loan ngoe ngoảy tới níu tay Dũng thúc giục:

- Mình về đi anh. Ở đây hết chuyện rồi.

Phương Uyên cũng chào bác Năm rồi bỏ chạy như bay về nhà. Mặc cho Dũng gọi theo, Uyên vẫn không dừng lại. Kim Duyên và Mỹ Linh cũng vội chạy theo Phương Uyên xem cô có sao không. Đi ngang Tuyết Loan, Kim Duyên lầm bầm:

- Kỳ này giúp lộn người rồi. Cứ tưởng người dưng, ai ngờ là kẻ thù.

Dũng dạm bước định đi theo Kim Duyên và Mỹ Linh thì Tuyết Loan nhỏng nhẽo:

- Anh không đi về với em thì em ở lại đây với anh luôn.

Dũng bực bội gỡ tay Loan ra rồi nhìn ba mình, Hòa, và An cầu cứu. An hít một hơi dài rồi chạy theo Kim Duyên. Ba anh thì nhìn anh một cách khó chịu. Còn Hòa, anh nhún vai chịu thua. Bỗng sau lưng Tuyết Loan, một giọng đàn ông nghiêm nghị lên tiếng:

- Ai cho con ở lại đây mà nói hả Loan?

Tuyết Loan quay lại, đối diện người có giọng nói quen thuộc đối với cô.

- Ba! Mẹ! -- Cô ngạc nhiên khi thấy người con trai đi chung họ. -- Nam?

Mẹ của Tuyết Loan chạy lại ôm con gái:

- Con làm ba mẹ lo lắng muốn chết. Có biết tội gì không?

Tuyết Loan nũng nịu:

- Thì con đâu có bị gì. Vẫn nguyên vẹn đây mà.

Ba của Tuyết Loan nạt:

- Còn dám nói hả? Con làm cho không những ba mẹ phải lo mà cả Nam nó cũng phải chạy tìm khắp nơi vì lo cho an nguy của con.

Tuyết Loan trách Nam ngay:

- Thì ra Nam méc ba mẹ của Loan hả?

Nam cúi đầu im lặng. Loan định nói nữa thì ba cô đã la:

- Thôi đủ rồi Loan à. Ngay bây giờ con sẽ về Sài Gòn với ba mẹ và anh Nam. Ba mẹ sẽ lo giấy tờ cho con tháng sau đi du học cùng Nam. Ba mẹ và ba má của thằng Nam đã bàn thảo rồi. Con không có quyền cãi.

Rồi ông hất hàm ra lệnh vợ con:

- Đi về thôi!

Trước vẻ giận dữ của ba, Tuyết Loan vùng vằng bước theo. Nam chào Dũng và bác Năm với Hòa rồi lẽo đẽo theo sau cùng. Dũng nhìn theo mà tội nghiệp cho Nam. Kỳ này anh chàng sẽ chịu nhiều khổ sở với Tuyết Loan sau khi về tới Sài Gòn rồi đây. Sực nhớ chuyện của mình, Dũng nhìn ba và Hòa gỡ gạt.

Ba anh lắc đầu:

- Tao không biết tụi bây giở trò gì. Đã làm thì ráng mà chịu. Ba không có ý kiến.

Hòa thì an ủi:

- Về ngủ một giấc cho đã, mai thức dậy sẽ tỉnh táo và sáng suốt hơn. Lúc đó sẽ tự nhiên biết phải nên làm gì.

- Nhưng mà Uyên ...

Hòa ngắt lời Dũng:

- Uyên đã có Linh và Duyên lo rồi. Tình báo thì đã có thằng An. Mày lo gì?

Thở ra, Dũng kết luận:

- Mình về thôi ba ơi. Dù sao cũng tìm ra nhỏ rồi. Lần này con sẽ không đánh mất cơ hội nữa.

Nhớ Để Rồi Thương - Chương 11

Nhớ Để Rồi Thương
Tuyết Băng - TP






Chương 11


- Ông làm cái gì vậy? Ông còn dám vác mặt về đây à?

Ba của Phương Uyên nhìn vợ, ông lo lục lạo đồ đạc trong phòng.

- Tôi chỉ về lấy cái gì của tôi thôi. Tôi muốn ly hôn.

Mẹ của Uyên gào lên:

- Ly hôn à? Ông đòi ly hôn với tôi à?

Ba Uyên lạnh nhạt:

- Đúng vậy! Tôi sẽ đi. Cái nhà này là của bà. Còn con gái tôi không giành đâu. Nó lớn rồi, muốn theo ai, nó tự quyết định lấy, tôi không ép.

Phương Uyên bước vào phòng thấy ba mẹ lại cãi vã. Lần này ba làm thiệt chứ không như lần trước. Cô rụt rè hỏi ba:

- Ba đi đâu vậy?

Hai ông bà ngẩn đầu lên nhìn con gái. Mẹ cô cứ níu áo ba cô. Ông trả lời con gái cưng:

- Ba sẽ không ở đây nữa. Con muốn theo ba hay ở lại với mẹ thì tùy con.

Bỏ những đồ ông cần vào một túi xách nhỏ, xong xuôi, ba Uyên hỏi nhanh:

- Uyên, con suy nghĩ chưa?

Nhìn thấy mẹ như kẻ mất hồn đãng trí, Uyên không suy nghĩ đã nói ngay:

- Con sẽ ở lại với mẹ.

Ông ngẫm nghĩ một hồi rồi gật đầu. Hôn trán con gái, ông nhắn nhủ:

- Lo cho mẹ con đi. Có gì cần thì kiếm ba. Ba đi nha.

Giọng Uyên ỉu xìu:

- Dạ.

Cô đứng nhìn ba mình ra đi mà thật đau lòng cho mẹ. Ông gỡ tay bà ra và quay lưng bỏ đi. Trời vừa hừng sáng cũng là lúc Uyên nên sửa soạn để đến trường. Nhưng hiện giờ cô không còn tâm trí đâu để tập trung tinh thần học tập.

Ba của Uyên vừa ra khỏi nhà thì mẹ cô chạy theo ông ra ngoài. Vừa chạy, bà vừa gọi tên ông một cách thống thiết.

Kịt ...

Tiếng xe thắng gấp lại giữa đường. Phương Uyên ba chân bốn cẳng chạy ra ngoài ngay tức khắc.



@@@@@



Nam với quần áo xốc xếch đi ra phòng khách. Thấy tivi còn mở, anh đi lại tắt và đi rót một ly nước lạnh. Dũng trở mình trên ghế sofa. Với ánh mắt mập mờ, Dũng thấy Nam ngồi cạnh anh trên chiếc ghế đối diện. Dũng mệt mỏi đứng dậy:

- Tới giờ đi học rồi, em có đi nổi không đó?

Đưa tay che miệng ngáp, Nam trả lời nửa còn muốn say, nửa buồn ngủ:

- Đi được chứ. Nhưng lại không muốn đi.

Dũng đi xuống bếp lục lạo tìm đồ ăn. Vừa đi kiếm anh vừa điều tra Nam:

- Tối qua sao em uống rượu vậy? Rồi bây giờ lại không muốn đi học?

- Tại bị ... bò đá. Buồn đời ... ối ... đủ thứ.

Dũng nhướng mắt:

- Thất tình à?

Nam lảng sang chuyện khác:

- Xin lỗi anh tối qua đã làm anh mất hứng chat với cô nào đó trên mạng.

Dũng xua tay:

- Không sao, không sao.

Rồi Dũng hỏi tiếp:

- Cô nào mà có thể làm cho em phải say mèm như vậy kìa?

Cười gượng gạo khi nhớ lại chuyện làm ngu xuẩn của mình tối qua, Nam đáp:

- Là cô bạn cùng trường.

- À, thế mới biết em hư nhé. Coi chừng hai bác lại la anh tập hư em đó.

Ngồi gác hai chân lên bàn, Nam chơi game trên máy vi tính. Anh nhún vai:

- Đâu mắc mớ tới anh. Tại em thôi mà.

Vuốt chiếc áo sơ mi đang mặc cho thẳng, Dũng nhìn vào gương:

- Anh không biết. Hai bác đã giao em cho anh coi chừng thì em đừng làm cho họ phải lo và anh phải khó xử mà. Lo sửa soạn đi học đi Nam.

Nam bị bắt buộc đứng dậy:

- OK, em đi mà.

Vỗ vai Nam, Dũng lo đi làm cho đúng giờ.

- Đi học đi. Anh đi làm nha. Chiều gặp.

Rồi Dũng ra khỏi nhà. Nam cũng sửa soạn đi học. Anh chuẩn bị tinh thần vào lớp nghe các bạn chọc mình vì đã bị con gái từ chối ngày hôm qua.



@@@@@



Phương Uyên ngồi trên chiếc ghế cạnh một giường bệnh. Cô gục đầu trên bàn tay của bệnh nhân. Trong phòng không một tiếng động. Uyên cũng không nhúc nhích. Có lẽ cô đã ngủ quên vì sự mệt mỏi từ đêm qua tới giờ.

Cửa phòng mở ra. Y tá Mỹ Lệ bước vào. Nhìn thấy cô bé như vậy, Lệ động lòng thương. Đặt tay lên vai Phương Uyên, cô khẽ gọi:

- Phương Uyên à! Phương Uyên!

Đôi mi mở ra thật to nhìn cô y tá:

- Mẹ em tỉnh rồi hả chị?

Mỹ Lệ cắn môi chưa kịp trả lời thì đã thấy cô bé thất vọng khi nhìn thấy mẹ mình vẫn còn nhắm mắt, không có phản ứng nào. Lệ nhỏ nhẹ:

- Uyên à, em về nghĩ ngơi cho khỏe đi. Mẹ em có chị chăm sóc rồi. Chiều em hãy vào lại.

Phương Uyên lắc đầu:

- Em muốn ở lại với mẹ.

Lệ hỏi vặn:

- Em không cần xin phép nghĩ học sao? Hình như sắp thi cuối năm rồi mà.

Phương Uyên không mấy lo sợ cho việc học:

- Thì học lại một năm thôi, đâu có sao. Đối với em, mẹ quan trọng hơn. Em muốn chờ mẹ tỉnh lại.

Lệ chợt nghĩ đến lời bác sĩ nói ban sáng. Còn chưa biết khi nào bệnh nhân tỉnh dậy. Vết thương ngay đầu do chếic xe đụng phải đã ảnh hưởng không ít cho mẹ của Phương Uyên. Tạm thời bà vẫn nằm yên bất tỉnh. Lệ lại cảm thấy tội nghiệp cho Phương Uyên, một cô bé vừa bị sốc vì ba mẹ ly hôn đến bỏ cả học hành lo cho mẹ nằm nhà thương.

- Thôi được rồi. Em không về nhà cũng được, nhưng phải qua giường thân nhân mà nằm nghĩ mệt đi. Chị không thể chăm sóc hai người bệnh cùng một lúc được đâu đấy nhé. Cần gì thì gọi chị.

Không nỡ xa mẹ, Uyên chần chờ:

- Nhưng mà mẹ em ...

Lệ ngắt lời cô:

- Lời của y tá như lời bác sĩ, em không được cãi. Đi nằm đi. Khi nào mẹ em tỉnh dậy, chị sẽ gọi em dậy liền, chịu chưa?

Uyên miễn cưỡng rời chiếc ghế:

- Chị nhớ nha. Em ngủ một chút xíu thôi là em dậy liền.

Lệ cười, vẻ hài lòng:

- Ừ, được rồi. Chị nhớ mà.

Cô y tá không cần phải nói nhiều. Vừa đặt lưng xuống giường không bao lâu là Phương Uyên đã ngủ thật ngon lành.

Nhớ Để Rồi Thương - Chương 10

Nhớ Để Rồi Thương
Tuyết Băng - TP








Chương 10



Bước ra khỏi lớp, Uyên đã thấy mặt Dũng đứng ngơ ngáo chờ trông. Hừm! Có lẽ ngày xưa thì phải, nhưng bây giờ là chờ trông Tuyết Loan chớ không phải là cô. Tuyết Loan đi ra cửa, cạnh bên Phương Uyên. Cô thì thầm:

- Ê bồ, hôm nay anh ta lại đến giở trò gì vậy?

Nhún vai, Uyên ra vẻ không biết:

- Uyên làm sao biết anh ấy giở trò gì chứ. Loan cũng thích thú đến anh chàng này hay sao?

Lấy tay che miệng, Loan nói nhỏ:

- Không hẳn là vậy. Chỉ là thấy gã khờ này cũng si tình lắm nên giỡn chơi chút cũng đâu có sao.

Uyên nghiêm nghị nhìn bạn:

- Mình hy vọng Loan không đem việc cảm tình ra đùa giỡn, nhất là với bạn của Uyên.

- Làm gì dữ vậy? Tự hắn tình nguyện mà.

Nói rồi Tuyết Loan bước đến chỗ Dũng đang đứng chờ. Phương Uyên không bước theo mà đứng lại xem hai người họ. Dũng đã dần dần quên đi cô. Ôi, tại làm sao Uyên có cảm giác như mất đi một thứ gì đó rất là quí giá. Bây giờ Dũng đã biết tự dỗ ngọt người ta, đã không còn nhờ cô hay hỏi cô cho ý kiến. Anh vẫn đến lúc tan trường, nhưng anh đã không còn chung về với cô nữa.

Dũng ngoắt tay, kêu cô:

- Uyên à! Lại đây đi nhỏ!

Gượng gạo Uyên đi tới chỗ hai người họ.

- Nhỏ nè, Tuyết Loan chịu đi ăn với anh rồi nè. Em đi chung cho vui nhé?

Nhìn Loan nhoẻn miệng cười, Uyên từ chối:

- Thôi, hai người đi chơi cho vui vẻ đi. Nhỏ muốn về nhà.

Dũng thất vọng, nhưng anh không ép:

- Được, vậy anh đưa em về.

Xua tay, Uyên lắc đầu:

- Thôi khỏi. Nhỏ đi một mình được mà. Ngày mai gặp.

Không đợi cho Dũng nói lời nào, Uyên vội vã ôm cặp đi thật nhanh. Bỏ lại sau lưng hai người đang nắm tay với bao cặp mắt học sinh đang hướng về họ.


@@@@@

Bên ngoài, Phương Uyên đã nghe tiếng cãi vả om sòm. Qua cánh cửa, cô thấy ba mẹ mình mặt mày hầm hầm. Uyên vội chạy vào can khi thấy ba cô giáng mẹ cô một bạt tay. Mẹ cô lớn tiếng:

- Ông muốn đi đâu thì đi khuất mắt mẹ con tôi. Theo con hồ ly tinh đó thì xách quần không mà đi. Ông đừng hòng mang tiền tôi đi cung phụng nó!

Ba của Uyên trả lời bà bằng một cái nhìn giận dữ rồi bỏ ra khỏi nhà. Mẹ của Uyên nhìn và nói với theo:

- Ông đi đi! Đi mà kiếm cái con chằn tinh đó.

Uyên ôm bà, an ủi:

- Mẹ ... ba đã đi rồi. Chuyện đâu còn có đó mà, ba mẹ đừng cãi nhau.

Mẹ Uyên ôm con gái, miệng không ngớt phàn nàn:

- Con thấy không? Ổng ra ngoài kiếm cái con hồ ly tinh đó nữa rồi. Có nghĩ đến má con mình đâu?

Dìu mẹ vào phòng cho bà nằm nghĩ, Uyên thỏ thẻ:

- Mẹ nằm nghĩ cho khỏe đi, con lo các việc khác cho.

Sau khi đắp chăn cho bà, Uyên bước ra ngoài. Đi về phòng mình, Uyên ngồi xuống giường, úp mặt vào tay. Thời gian chầm chậm trôi qua để bất ngờ cô chợt khóc. Như không kiềm chế được nữa, Uyên khóc tức tưởi. Cô khóc cho ba mẹ cô và cho cả riêng cô. Từ lâu cô đã thầm biết ba của mình đã có vợ bé, nhưng ông không làm gì quá đáng với mẹ con cô. Uyên đã lặng lẽ giúp ông, giữ im lặng cho ông để gia đình này không tan vỡ. Thế nhưng hôm nay mẹ cũng đã biết. Bà thà mất đi mái ấm gia đình bây giờ, còn hơn là chia sẽ chồng mình với người đàn bà khác. Cái mà cô luôn lo sợ lâu nay rốt cuộc cũng đến. Cô bắt đầu bối rối không biết mình sẽ chọn ai nếu phải theo ba hoặc mẹ.



@@@@@



- Chào cô bé! Vẫn khỏe chứ?

Phương Uyên gặp ngay KeXaLa khi vào chat room. Trong lòng thật buồn chán, Uyên định vào xem các bạn làm thơ, trò chuyện cho tâm trạng cô được khá hơn. Không ngờ lại gặp được nick KeXaLa.

- Cô bé có đó không vậy? Sao không trả lời tôi?

Uyên không buồn trả lời anh. Cô ngồi nhìn màn ảnh tỏ vẻ ơ thờ. Chờ xem anh ta nhẫn nại được bao lâu.

- Cô bè nè, có chuyện gì vậy? Hôm nay không được vui hả? Có cần tôi giúp gì không? Muốn tâm sự, tôi sẵn sàng ngồi nghe cô bé nói.

Chỉ cần bấy nhiêu đó thôi là Uyên đã đánh vào máy với tất cả những gì buồn bực trong lòng cho một kẻ ... xa lạ chưa biết tên. Cô cứ đánh máy và anh ta cứ im lặng ngồi đọc. Thỉnh thoảng xen hai, ba lời thông cảm và an ủi. Cuối cùng Uyên rụt rè hỏi:

- Anh tên thật là gì vậy?

Anh chàng chọc quê cô bằng cách hỏi lại cô:

- Cô bé có biết hỏi tên người ta một cách thẳng thừng như vậy là bất lịch sự lắm không? Hi ... hi ...

Uyên mếu máo tức tối:

- Anh xấu thật. Không ngờ anh nhỏ mọn như vậy.

- Ha ... ha ... Thì tôi cũng đâu có biết tên của cô bé đâu nè.

- Ưm ... người ta hỏi trước mà. Sao anh gian trá quá vậy?

- Thì tôi cũng chỉ là học hỏi nơi cô bé thôi đó mà.

- ...

- Ê, không phải giận thiệt chứ cô bé?

- ...

- Thôi sợ cô bé rồi. Tôi sẽ nói cho cô bé biết tên của tôi.

- Thiệt hả?

- Ừ. Tôi gạt cô bé làm gì? Mà nè, muốn biết tên tôi làm gì vậy? Bộ kết tôi hả? Hì ... hì ...

- Tôi ... tôi muốn biết để dễ dàng trò chuyện. Tri kỹ mà, cả tên cũng không biết thì ...

- Được rồi, được rồi. Nhưng cô bé phải hứa là không được buồn nữa, dù bất cứ chuyện gì. Có gì cứ tâm sự với tôi, được chứ?

Phương Uyên thầm cám ơn anh ta tốt với mình. Cô bằng lòng ngay:

- Được, tôi hứa. Bây giờ nói được rồi chứ?

- ...

- Alô???

- ...

- Anh đâu rồi? Ê, tính nuốt lời hở?

- ...

Bên kia, KeXaLa vẫn im re. Không một hàng chữ nào đánh lại trả lời cô. Phương Uyên ngồi hậm hực. Tại sao cô lại phải nổi giận với một người lạ mà cô chỉ trò chuyện trên mạng được một, hai lần chứ? Chắc có lẽ cô giận Dũng rồi quạu quọ luôn cả người bạn tốt này.

- Xin lỗi, tôi không làm phiền anh nữa.

Phương Uyên giận dỗi định ra khỏi mạng. Một hàng chữ bỗng nhảy lên.

- Cô bé! Xin lỗi nha. Đang bận chút việc nên không trò chuyện được. Lần sau mình nói tiếp nhé?

- Không cần đâu. Anh làm việc của anh đi. Không hẹn có lần sau!

Tắt máy, Phương Uyên sửa soạn đi ngủ thì nghe có tiếng người vào nhà. Cô khoác thêm chiếc áo vào mình rồi bước vội ra ngoài phòng khách.



@@@@@



Dũng vội bỏ máy vi tính, đứng dậy chạy đến cửa dìu Nam vào trong phòng khách. Nam ỉu xìu bên cạnh Dũng.

- Em uống rượu à?

Nam cố gắng mở mắt ra nhưng chỉ thấy lờ mờ:

- Em ... hực ... đâu có uống rượu.

Dũng trợn mắt:

- Không uống mà say sao?

Nam lý sự:

- Em đâu ... hực ... có ... hực ... say đâu.

Dũng choàng tay ngang hông Nam, giọng nhỏ nhẹ:

- OK, em không uống rượu, em không say. Vậy giờ anh đỡ em vào phòng nghĩ nha.

Nam hất tay Dũng ra, loạng choạng, anh giơ ngón trỏ đưa qua đưa lại:

- "Nố nồ", em đi một mình được rồi. Không cần anh đưa đi.

Dũng xoa cằm, gật gù:

- Được. Anh không dìu em. Em tự đi đi.

Nam gật gật đầu rồi bước đi vào trong. Phía sau lưng Nam, Dũng đếm:

- Một ... Hai ... Ba ... Bốn ...

Bịch ...

Nam té xuống nằm dài trên sàn nhà. Dũng nhìn lại máy vi tính và chỉ kịp xin lỗi cô bé trước khi anh đem Nam vào phòng cho anh ta ngủ một giấc.

Lúc lo cho Nam xong xuôi, anh vội đi ra bàn máy vi tính. Dũng hy vọng được tiếp tục trò chuyện với cô bé thật lí lắc mà dễ thương trên mạng anh quen biết. Không ngờ cô bé đã giận và bỏ đi tự lúc nào. Trong lòng Dũng mắc chi buồn khôn xiết. Không biết sao anh lại thích trò chuyện với cô bé này. Khi nói chuyện với cô ấy, anh có cảm giác thân quen, cảm giác tự nhiên và dễ chịu y như là nói chuyện với nhỏ Phương Uyên vậy.

Vỗ vào trán mình, Dũng cười khẽ. Sao cô bé đó lại là Phương Uyên được chứ. Chắc có lẽ vì dạo này Uyên có vẻ xa lạ với anh, khiến anh cảm thấy như họ không còn thân thiết như lúc trước nữa. Ôi, anh nhớ làm sao những giây phút của ngày trước. Anh không biết vì sao nàng lại hờ hững với anh. Không để cho anh chở về mỗi khi tan học nữa. Buồn nhất là cô đã không còn tâm sự với anh như trước. Mỗi lần trông thấy Phương Uyên cùng Tuyết Loan đi ra khỏi lớp là anh lại thấy trong đôi mắt Uyên đượm nét buồn. Anh mong muốn được chia sẽ cùng cô như họ vẫn thường chia sẻ, không giấu giếm chuyện gì. Có lẽ nhỏ của anh đã lớn và cũng đã không cần anh trong đời cô nữa chăng?

Trở lại hiện tại, Dũng lại thắc mắc không biết tại sao hôm nay Nam lại xảy ra chuyện gì mà uống đến say mèm. Hên mà ba má Nam không có ở nhà. Bằng không, anh chàng sẽ bị dũa một trận tan tành. Nằm dài trên chiếc ghế sofa giữa phòng khách, Dũng xóa bỏ mọi sự suy nghĩ và đi ngủ. Tivi vẫn còn chưa tắt. Đâu đây, giọng trầm trầm của Thiên Kim đang vang lên trong bài hát "Vì Sao".

Monday, May 4, 2009

Bên Lề Đời Anh - Chương 15

Bên Lề Đời Anh
Tuyết Băng - TP








Chương 15






- À hem!

Thanh Nghi ngẩn đầu dậy để chạm ngay ánh mắt của anh. Huy Khang đang thẩn thờ bước lại gần. Nhưng cách độ vài bước thì anh dừng lại. Nghi hơi thất vọng vì giữa anh và cô vẫn còn một khoảng cách quá xa dù chỉ là vài bước nhỏ. Không muốn mở lời, cô chờ Khang nói trước. Và hình như Khang hiểu được điều này, anh sọt hai tay vào túi quần và đưa chân dí dí những viên đá nhỏ trên đất. Hơi cúi đầu, Khang khẽ:

- Anh có chuyện muốn nói với em. Em cho anh vài phút được không Nghi?

Chuyện gì? Nghi nghĩ thầm trong bụng. Sao mặt anh ta khó coi đến thế. Chẳng lẽ sắp báo tin cưới vợ cho mình hay à? Tuy nhiên, ngoài mặt Nghi cũng cố làm tự nhiên với nụ cười run rẩy:

- Chuyện gì vậy anh? Nói đi, sao khách sáo quá dạ?

Khang không để ý. Anh vẫn còn cúi đầu và như đang lựa lời để nói.

- Ờ thì phải xin phép Nghi trước chớ không nói chuyện đại rủi anh Khoa thấy được ảnh không vui sao.

Biết Khang hiểu lầm mình và Khoa, Nghi cũng chẳng thèm giải thích. Thật ra anh ta muốn nói gì đây? Cô nói cương:

- Anh Khoa ảnh không nhỏ mọn vậy đâu. Có chuyện gì anh cứ nói đi.

Đến giờ phút này Khang mới chịu ngước lên nhìn thẳng vào mắt Nghi. Giọng anh vẫn ngập ngừng:

- Vậy em vui vẻ với anh Khoa chứ?

Nghi đáp gọn hơ:

- Ừ vui. Bên ảnh lúc nào mà chẳng vui cho được.

Khang gật gù:

- Vậy là tốt rồi. Anh mừng dùm cho Nghi. Anh chúc cho Nghi luôn luôn hạnh phúc.

Bất chợt Nghi buồn ghê. Thì ra anh đến chỉ là nói thế thôi sao. Vậy mà cô lại nghĩ anh sẽ đến và mang tình yêu lại cho cô. Ôi! Sao mà tưởng tượng nhiều thế nhỉ Thanh Nghi.

- Nếu anh chỉ gặp Nghi để chúc phúc thì Nghi cám ơn. Nghi sẽ được hạnh phúc vì anh Khoa rất yêu Nghi.

Khang buột miệng:

- Vậy còn Nghi? Em có yêu Khoa không?

Bối rối hiện ra trên mắt Nghi. Lỡ nói gạt anh rồi nàng lấp lửng:

- Tình yêu có cũng như không, mà không nghĩa là có đó mà.

Khang hỏi tới:

- Vậy những lời trong nhật ký em viết là có hay là không hả Nghi?

Từ ngạc nhiên đến đôi mắt mở to của Nghi chuyển sang tức giận. Cô gào lên:

- Trời ơi! Ai cho anh đọc nhật ký của em? Tại sao lục đồ của em?

Khang thản nhiên đáp:

- Tại ... ba mẹ kêu anh vào phòng em ... nghỉ tạm. Anh vô tình đọc được ...

Nghi úp mặt vào tay nức nở:

- Anh đi ngay cho tôi! Anh khỏi phải lo, những điều ấy hoàn toàn sai cả. Anh ấy là Khoa chớ không phải anh đâu. Ở đó mà nằm mơ ...

Khang kịp thời dừng bước và nén lại lòng mình. Anh rất muốn chạy tới ôm Nghi vào lòng và dỗ cho cô ... nín. Nhưng chưa được, bây giờ chưa phải lúc.

- Em đuổi thì anh đi. Anh biết Khoa yêu em lắm. Em đã được như ý muốn của mình như em đã viết trong nhật ký.

Lặng lẽ quay đi, Khang không nhìn lại Nghi. Cô lấy tay ra, lắp bắp không thành lời:

- Anh .... anh....

Ngay lập tức, Khang đã đứng bên cạnh cô và hỏi nhanh:

- Anh thế nào?

Cố gắng như ... nuốt cục tức vào lòng, Nghi hít thở một cái trước khi bỏ chạy:

- Không gì hết. Chỉ là anh rất đáng ghét, anh biết không? Nhưng em cũng chúc cho anh và chị Thoa được nhiều hạnh phúc.

Khang đã nắm tay cô và ôm trọn Nghi trong vòng tay rắn chắc của anh trước khi cô chạy khỏi.

- Bé khờ ơi! Em chúc phúc cho anh và em thì nghe hay hơn. Chị Thoa nào ở đây hả?

Nghi vùng vằn để thoát khỏi vòng tay của Khang:

- Anh lại nói gì đây. Sắp cưới vợ rồi mà còn ghẹo con gái khác?

Khang ôm cô chặt hơn và sửa lời cô:

- Sắp đâu mà sắp. Sớm nhất cũng một năm nữa. Vợ sắp cưới của anh ra trường mới tính tới chuyện này. Vả lại chưa được sự đồng ý của cô ấy, làm sao mà anh dám hỏi?

Hừ! Có thế nữa sao? Nghi ứa nước mắt khi nghĩ đến việc Khang cưới người ta làm vợ và lúc đó mình cũng chỉ một mình. Cô tức mình vì sao cô lại không thể yêu Anh Khoa. Khang hốt hoảng thật sự khi thấy Nghi khóc thật. Anh lo lắng:

- Nhỏ à! Sao lại khóc? Có chuyện gì nói anh nghe đi. Khóc ... xấu lắm ...

Nghi thút thít và trút hết tất cả ra ngoài:

- Anh về lo cưới vợ của anh đi. Buông cho Nghi ra. Nghi không muốn nghe chuyện thiên hạ. Anh không yêu Nghi thì đừng làm cho Nghi khổ nữa. Đừng đùa giỡn với Nghi vì em chỉ có một trái tim mà thôi. Anh nhẫn tâm lắm khi biết được em ... yêu anh mà vẫn báo cho em hay anh lấy vợ để em mất cả hy vọng cuối cùng ...

- Thanh Nghi! -- Giọng Khang lạc hẳn. Anh quá xúc động khi nghe được những lời chân thành thốt ra từ cô gái anh yêu. -- Ngẩn mặt lên nhìn anh đi Nghi.

Nghi lắc đầu ngoày ngoạy:

- Không! Em chỉ muốn anh buông em ra để em đi ...

Đến phiên Khang lắc đầu:

- Vậy sao được. Buông em ra, em chạy mất tiêu. Làm sao anh kiếm được mà ... biểu ... anh có ... vợ hả nhỏ ?

Len lén đưa mắt nhìn anh, Nghi không hiểu. Khang dìu Nghi ngồi xuống và còn anh thì như quỳ xuống để ... bốn mắt nhìn nhau.

- Không biết ất giáp gì đã ... giận anh rồi. Vợ sắp cưới của anh là ai biết không mà ghen?

Nghi bỉu môi phụng phịu:

- Hỏng thèm biết. Ai cũng mặc.

Tủm tỉm, Khang nói:

- Ừ há. Sợ biết rồi em mắc cỡ làm sao. Lúc đó lại đòi buông em ra nữa cho mà xem.

Chớp mắt nhìn anh như dò hỏi. Nghi bắt đầu cảm thấy con tim mình rộn rã. Nhịp đập chuyển sang thật nhanh.

Khang khẽ khàng:

- Anh yêu em Nghi ơi! Mặc dù anh biết ... quá muộn màng. Nhưng em hiểu lầm anh rồi. Anh không phải về Việt Nam hỏi cưới Kim Thoa. Đừng giận anh tội nghiệp.

Sao anh có thể nói yêu cô dễ dàng đến thế? Đè nén sự vui mừng, Nghi muốn nghe anh nói anh nhớ cô thế nào và khó chịu thế nào với nỗi khổ dày vò trong tim.

Lấy hơi, Khang nói tiếp:

- Lần này theo ba má sang đây. Anh chỉ muốn gặp em mà thôi. Vì anh sẽ không thể tiếp tục sống nếu như một ngày nữa không được gặp em và tìm hiểu cho rõ sự thật.

Nghi dỗi:

- Vậy sao đi Việt Nam về anh im re luôn vậy? Có nhớ em đâu mà nói.

Khang chắt lưỡi:

- Chậc! Lại nữa rồi. Anh có thám tử theo dõi em mà em không biết thôi đó chứ.

Mắt Nghi mở thật to:

- A! Cậu Tú và Kiều Ninh!

Khang nói thêm:

- Còn có chị Linh và chị Lệ nữa.

Nghi hoảng hốt:

- Họ hả? .... Họ đã .... biết rồi sao?

Khang khoái chí:

- Nếu không có họ, thì em đã được gã đi lâu rồi sao còn đây chờ anh ... không ra để đi nói yêu em?

Bỗng nhiên Nghi lại tỉnh bơ:

- Ơ hay! Nói rồi thì đã sao? Bây giờ em đi được chưa?

Khang sa sầm sắc mặt:

- Em không phải yêu anh sao mà đòi đi đâu?

Nghi nuốt ráng nín cười trước khi nói ... dối:

- Đáng lẽ là có và còn rất tha thiết nữa. Nhưng bây giờ em đã lỡ ... quen anh Khoa như anh nói đó mà ...

Khang phá lên cười:

- Thôi đi cô bé. Chuyện em và Khoa, anh biết hết rồi. Và anh còn biết em chỉ yêu một mình anh mà thôi. Có đúng như vậy không?

Nghi cố làm mặt tỉnh:

- Vậy sao? Đúng là em từ chối Khoa nhưng anh ấy bảo là vẫn chờ em suy nghĩ lại. Và em đã nghĩ rồi, em không thể phụ lòng thành của ảnh được ...

Nhíu mày, Khang lẩm bẩm một mình:

- Không lẽ Khoa lại gạt mình sao?

Nghi đắc ý trêu:

- Thôi thì đã bay sang đây rồi thì ráng ở lại chờ ... ăn cưới của em luôn vậy nha.

Khang cự lại:

- Ai nói đó? Anh sẽ thuyết phục em cho bằng được mới thôi. Cho em thấy rằng anh cũng rất thành tâm. Và em càng không thể nào phụ lòng thành của anh được.

Dứt lời, anh cúi xuống và trao cô một nụ hôn thắm thiết. Nụ hôn chưa dứt, Nghi đã bật cười.

Khang lém lỉnh:

- Như vầy có đủ lòng thành chưa? Sao lại cười? Hừm!

Nghi chưa kịp trả lời thì Khang đã tiếp:

- Có thật là anh đến quá muộn màng không Nghi? Em đã yêu ... Khoa thật sao?

Nghi lè lưỡi:

- Cho đáng đời ai biểu lúc nãy chọc em giận, làm em hết hồn làm chi.

Biết cô cố tình phá mình, Khang ngồi xuống và ôm cô vào lòng. Anh hăm dọa:

- "Quánh" cho em chết nè. Dám ghẹo anh hả?

Nghi bướng bỉnh:

- Rồi sao? Thách anh cũng hong dám làm gì em nữa à. Chết rồi thì có người ế ... vợ chớ sao.

Khang nhướng mày:

- Trời ơi! Còn trù ẻo tui ế vợ nữa. Đúng là quá lắm rồi. Chút đám cưới chị Hai xong là anh phải nói ba má hỏi vợ cho anh luôn quá. Coi tui làm sao ... ế nè.

Nghi đỏ mặt:

- Thôi đi. Ngại thấy mồ hà.

Khang vờ ngây thơ hỏi:

- Ngại cái gì? Có gì mà ngại? Dù sao từ nhỏ tới lớn "người ta" cũng đã gọi ba má chồng bằng ba má rồi đó mà ha em ha.

Đánh vào ngực Khang thình thịch, Nghi la:

- Á! Cái anh này! Chọc lại em hả?

Rồi cô nhìn thấy sắc mặt Khang nghiêm nghị khác thường. Không đùa nữa, anh chậm rãi nói từng chữ một.

- Đừng bỏ anh ... Anh yêu em và muốn em mãi mãi trong cuộc đời này của anh và mong muốn em cũng sẽ yêu anh hoài sau này cũng thắm thiết và chân thành như lúc trước em chỉ là cái bóng ... bên lề đời anh. Anh hứa sẽ làm em vui vẻ và mang đến cho em nhiều hạnh phúc.

Nghi rưng rưng nước mắt trong niềm vui sướng:

- Em chỉ cần có anh thôi. Em đã yêu anh trong lúc anh hờ hững thì sẽ càng yêu anh hơn khi nhận được tình yêu của anh trao cho em. Tình yêu là có buồn có vui. Làm sao anh có thể chắc chắn là không giận hờn vui buồn?

Khang cười cười:

- Đó là Khoa đã hăm he anh trước rồi. Nếu anh làm cho em buồn và khổ vì anh thì ảnh sẽ không tha cho anh đâu. Lần này cũng nhờ ảnh mà anh mới biết anh hạnh phúc hơn ai hết và cũng là người ngu nhất trên thế gian này.

Tựa đầu vài vai anh, Nghi thở ra:

- Em cũng cầu cho anh Khoa tìm được một người con gái xinh đẹp, dễ thương, và tốt nhất trong các con gái để xứng đáng với tình yêu của anh ấy.

Khang cũng thấy lòng mình thảnh thơi la.

- Em nói sai rồi. -- Nhìn suốt mắt Nghi, Khang thì thầm trước khi trao cho cô chiếc hôn nồng nàn. -- Khoa sẽ không bao giờ tìm ra người con gái đó vì cô ấy đang ngồi trước mặt anh và chỉ của riêng anh.


Hết
October 1, 2002
TP

Bên Lề Đời Anh - Chương 14

Bên Lề Đời Anh
Tuyết Băng - TP







Chương 14








- Hi hi. -- Thanh Nghi cười khúc khích bước vào nhà. Bên cạnh nàng là Anh Khoa, một chàng trai tướng tá trông cũng bảnh bao, thân hình vạm vỡ. Anh cầm hoa và mấy túi xách đồ cho Thanh Nghi.

- Em cười hoài anh giận à nha. -- Khoa hăm dọa.

Nguýt anh một cái thật dài, Nghi bảo:

- Thách anh cũng không dám nữa à.

Khoa mắng yêu, miệng tủm tỉm cười:

_Thấy ghét chưa!

Nghi lém lỉnh trả lại:

- Ùa, ghét tui đi cho tui nhờ ...

Bà Dương xuất hiện giục hai người:

- Lẹ lẹ lên đi. Tụi bây đi đâu giờ mới về. Chị Hai mày chờ nảy giờ đó.

Nghi chìa tay về phía Khoa:

- Tụi con đi mua hoa cho chị Hai để trang trí chút anh Hai qua cho lịch sự vậy mà. Bên anh Hai chưa qua phải hong mẹ?

Dí vào trán Nghi, bà Dương chắc lưỡi:

- Chậc! Nếu qua rồi thì mày xui đó, vì chị Hai mày nó sẽ buồn là nếu vắng mặt mày.

- Dạ con biết rồi. Để con đem hoa đi cắm.

Nói xong nàng và Anh Khoa đi xuống bếp tìm bình cắm hoa. Lúc bà Dương quay lên mới hay Huy Khang đứng nép bên tường, mắt anh không chớp và nhìn về hướng Thanh Nghi.

- Con Nghi nó về rồi kìa con. Gặp con Kiều Ninh thì nói cho nó biết con Nghi về rồi ha.

Khang giật mình, thoáng ngơ ngác. Thấy bà Dương chờ đợi câu trả lời, anh khe khẽ:

- Dạ.

Bà Dương hài lòng bỏ đi để Khang lại với nỗi đau ngọt ngào mà anh vừa nếm thử ban nãy. Anh đã đọc cuốn nhật ký của Nghi, đã hiểu được nỗi lòng của Nghi. Nhưng đã muộn màng rồi. Nàng bây giờ đã có Anh Khoa, một chàng trai mà anh thấy không thua kém mình về phương diện nào. Lúc nãy trên phòng, nằm đọc quyển nhật ký, Khang có cảm giác như mình là người hạnh phúc nhất trên đời. Đã mười năm nay anh chiếm lấy trái tim nàng và cũng đã bóp nát tim nàng trong một ngày gặp lại. Để rồi giờ đây thì sao? Anh có còn là chủ nhân của trái tim đó nữa không? Hay là nó đã thuộc về kẻ khác?

Anh đã ôm niềm hy vọng rằng nàng sẽ vui mừng khi gặp anh, sẽ ôm chằm lấy anh sau bao ngày xa cách để nói cho anh biết rằng cô rất nhớ anh. Và anh cũng sẽ cho cô biết rằng anh cũng vậy, cũng đau khổ như cô trong thời gian qua. Nhưng mới vừa đây, anh đã thấy cô và cô đang rất vui tươi bên người khác. Cô dang hạnh phúc lắm thì phải. Mình có nên xen vào giữa lúc này không? Trong khi anh đã không biết quý mến tình cảm mà nàng đã âm thầm trao cho anh bao nhiêu năm nay.

Sọt tay vào túi quần, Khang lặng lẽ bước ra trước sân nhà. Anh không quên nhìn Nghi từ đằng xa trước khi dời bước. Thanh Nghi và Anh Khoa đều không hay có kẻ thứ ba đang nhìn trộm. Nàng đang cười vì những lời Khoa nói. Còn Khoa, anh đang hạnh phúc vì sắp chinh phục được trái tim nàng.



@@@@@



An Phong vừa dụi điếu thuốc dưới đất thì Huy Khang lù lù xuất hiện bên cạnh chàng. Từ lúc cưới Nhật Lệ tới giờ, anh vẫn chưa có dịp nào ngồi trò chuyện với anh vợ và em vợ mình. Thấy Khang, Phong bắt chuyện:

- Cậu Tư, sao rồi em? Có gì vui không?

Khang ậm ự không trả lời, ý nghĩ của chàng đang nơi nào đó. Không buồn trả lời Phong, Khang ngồi xuống ngạch cửa trước sân. Phong lấy làm lạ với thái độ của Khang. Anh ngồi xuống bên cạnh và vỗ vai em vợ:

- Sao hả? Mới bay sang đây lại nhớ cô nào bên nhà rồi phải không?

Đang không vui, nghe Phong chọc, Khang lấy làm bực bội. Gạt tay Phong xuống, Khang cáu:

- Bộ tui đào hoa lắm sao mà anh nghĩ vậy?

Phong né ra, giơ hai tay lên cao:

- Okay okay. Anh chỉ hỏi em vậy thôi mà. Từ lúc bên Việt Nam tới giờ vẫn chưa có dịp nào nói chuyện với em. Anh chỉ muốn biết thêm về em vợ mình thôi mà.

Khang ngẩn đầu lên nhìn Phong. Thấy rõ trong đôi mắt ấy có nét buồn buồn, Phong dè dặt:

- Có chuyện gì cứ nói anh. Nếu giúp được anh sẽ giúp cho. Đừng có ngại. Mình đã là người trong gia đình rồi mà.

Quả thật lời lẽ của Phong đã thuyết phục được Khang. Anh dịu lại:

- Em chưa bao giờ tâm sự với anh Hai chuyện gì cả. Anh Ba không giúp được đâu. Nhưng dù sao anh cũng đã yêu chị Ba em, và cũng đã lập gia đình rồi. Có lẽ anh sẽ có lời khuyên ...

Phong hỏi nhanh:

- Chuyện tình cảm à?

Khang không đáp. Anh với tay đặt lên những nhành kiểng được đặt kế bên. Phong cũng im lặng không hối anh. Một lát sau, Khang đã trút hết tâm sự hết cho anh rể mình nghe. Nghe xong, Phong và Khang cùng trò chuyện, những chuyện đàn ông mà Khang chưa bao giờ hỏi hoặc kể cho anh Lộc nghe. Đối với An Phong thì khác. Dù sao anh cũng là anh rể và không khó khăn hay khó chịu như anh ruột, nhất là anh Lộc.

Đứng dậy, Khang ngại ngùng cười:

- Cám ơn anh, anh Ba.

Phong cũng cười:

- Có gì đâu, anh em mà. Anh rất vui khi trò chuyện với em. Hôm khác mình sẽ tâm sự tiếp ha. Còn bây giờ thì em dành thời gian suy nghĩ đi.

Khang gật đầu:

- Nói ra rồi có người nghe cũng thoải mái hơn nhiều.

Phong vỗ vai anh:

- Rất tiếc là chuyện tình cảm, anh không thể chỉ cho em phải làm gì. Câu trả lời phải tự em đi tìm lấy.

- Dù sao đi nữa bây giờ em cũng hiểu nhiều hơn về ... tình yêu ...

Hất cằm, Phong khuyến khích:

- Anh ủng hộ em hết mình. Và anh tin rằng chị Ba em cũng vậy. Chỉ cần em làm gì để sau này không hối hận là được rồi. Chúc em may mắn. Thôi anh vào trong đây. Kẻo chị Ba em lại đi tìm khắp nhà thì chết ...

Nghe Phong đùa, Khang cũng phá lên cười. Đến lúc Phong khuất bóng, anh mới ba chân bốn cẳng chạy đi tìm Nghi. Chờ anh với Nghi ... dù giây phút muộn màng và mọi việc không thay đổi được nhưng anh vẫn phải cho em biết những gì tận đáy lòng mình.



@@@@@



- Thanh Nghi! -- Anh Khoa reo lớn tên nàng. Khuôn mặt anh rạng rỡ khi nàng quay đầu lại.

- Ừm. Có gì không anh? -- Nghi chậm rãi.

Khoa cười xòa:

- Có gì đâu. Thấy em ngồi một mình, anh gọi thôi mà.

Nghi mỉm cười không nói. Anh thân mật:

- Sao, ra đây ngồi một mình mà không vào trong trò chuyện với chị Hai vậy? Bộ sợ mai mốt còn một mình em, em buồn hả?

Nghi lắc đầu:

- Đâu có. Tại em không biết nói gì với chị Hai thôi. Em biết chỉ rất hạnh phúc bên anh Tuấn vậy là được rồi. Còn em, ai thèm rướt đâu mà buồn với vui nè.

Khoa gật gù:

- Có chứ. Tại em không chịu lên xe ... bông mà thôi, Nghi ạ.

Nghi nhìn lên, đối diện Khoa và lúng túng:

- Khoa à...

- Gì em?

Nghi ngập ngừng, tay đan vào nhau:

- Nghi biết anh tốt với Nghi lắm ... Nhưng mà ... Nghi ...

Khoa thở dài:

- Anh hiểu chứ. Anh biết rằng em vẫn yêu anh Khang. Nhưng anh sẽ chờ em. Chuyện đó anh làm được vì anh vẫn hằng chờ em mấy năm nay mặc dù biết rằng em chỉ xem anh là người bạn tốt từ khi em đi thăm bác Hàn trở về.

- Nhưng anh làm vậy để làm gì? Em có gì tốt đâu mà anh lại ...

Khoa cướp lời nàng:

- Chính vì em là em nên anh mới yêu em. Lần này anh nghĩ mình có hy vọng tìm hiểu nhau và tiến xa hơn ... Nhưng nếu không là gì khác thì anh vẫn mong chúng ta là bạn thân như hôm nay. Và trong tim anh sẽ mãi còn một nơi dành cho riêng em ...

Nghi vội vã:

- Nhưng mà...

Khoa đưa ngón tay lên đôi môi xinh xắn của Nghi và khẽ:

- Không nhưng mà gì cả. Nếu Khang đã không cấm em yêu anh ấy khi anh ấy có người yêu thì em cũng đừng nhẫn tâm với anh như vậy. Hãy cho anh chút hy vọng mong manh để anh sống những ngày sau này và biết rằng mình cũng có người yêu ... trong mộng ...

Nghi thở dài. Đoạn cô nhìn anh với ánh mắt buồn buồn:

- Thông cảm cho em nha Khoa. Chỉ tại Nghi không có phước mà thôi ...

Khoa dịu dàng bảo:

- Khỉ ... lại nói bừa. Anh vẫn ở đây mà. Lúc nào anh cũng sẽ giúp cho em tìm được hạnh phúc của riêng mình. Em cho anh làm điều đó chứ?

Nghi chớp chớp mắt. Cô cảm thấy mắt cay cay và gần muốn khóc:

- Cám ơn anh nha Khoa.

Khoa đứng dậy, nhẹ nhàng xiết tay Nghi trong đôi mình và nói lớn:

- Mai mốt theo chồng thì đừng quên báo tin cho anh hay nhe ... em gái.


Đoạn anh đi khuất, để một mình Nghi ngồi suy nghĩ vu vơ. Mình làm như vậy có đúng không nhỉ? Tại sao mình lại có thể hững hờ với một kẻ yêu mình đắm đuối để mơ mộng hảo huyền? Nghi thở dài mấy bận. Thì ra cô cũng như Khoa thôi, cũng đau khổ khi tình yêu không được đáp lại. Chỉ khác là giữa cô và Khoa vẫn là bạn bè, vẫn có thể cùng nhau ngồi trò chuyện một cách thoải mái. Còn với Khang, cô có được thế đâu? Anh đâu rồi nhi? Sao chẳng đến cùng em?

Bên Lề Đời Anh - Chương 13

Bên Lề Đời Anh
Tuyết Băng - TP







Chương 13







- Con nhỏ này! Sửa soạn gì lâu dạ hỏng biết nữa à. -- Giọng bà Dương thật vui vẻ khi mắng yêu con gái.

Nghi nũng nịu:

- Xề! Mẹ kỳ thị nha. Chị Linh lấy chồng thì làm gì mẹ cũng hong la. Còn con có làm gì đâu cũng bị rầy oan nữa.

Bà Dương chải tóc cho Phong Linh, quay sang lườm Nghi:

- Vậy chớ nảy giờ cô làm cái gì? Tui kêu miết mà không thấy trả lời hà.

Linh cũng liếc sang nhìn em gái rồi phê phán:

- Trời! Coi nó nha, chưng diện không thua gì cô dâu da.

Nghi lè lưỡi chối:

- Hong dám đâu chị Hai. Em chưng diện chút cho sáng sủa vậy thôi mà. Mặt mày sáng láng thì cũng sẽ tìm được hoàng tử bạch mã cho riêng mình đó mà. Hong phải mẹ và chị hay la là con không chịu sửa soạn hay sao? Thì bây giờ con là con gái nè. Hong làm ... "con trai" nữa.

Linh cười nhẹ, cô ngồi yên cho mẹ chảy tóc. Hôm nay là ngày vui nhất trong cuộc đời của cô. Ngày đầu quen Tuấn, cô đã biết anh sẽ là một người chồng tốt, một đối tượng lý tưởng mà cô hằng mơ ước.

Đợi mẹ chải tóc cho mình xong và mọi thứ xong xuôi, Linh đứng dậy đi ra ngoài.

Nghi nhìn chị xuýt xoa:

- Chị Hai đẹp quá!

Cô vỗ nhẹ lên vai em gái:

- Mai mốt em là cô dâu thì em cũng sẽ đẹp như vậy thôi.

Nghi cười khoái chí, ngẩn mặt lên nhìn mẹ:

- Mẹ thấy chưa? Ráng lo tiền coi chừng cũng sắp tới phiên con lấy chồng đó.

- Khỉ, con này hôm nay sao vui kỳ lạ à nhen. Bộ thằng Khoa hứa hẹn gì sao?

Nghe nhắc đến Anh Khoa, Nghi cụt hứng:

- Sao mẹ với cả nhà cứ nghĩ là con với Khoa chứ. Tụi con là bạn thôi mà. Con vui tại hôm nay ngày vui của chị Hai hong được sao?

Linh tỏ vẻ không tin:

- Bạn bè bình thường gì mà ngày đêm gọi điện hỏi thăm à? Chuyện khó tin lắm nhỏ ơi!

Nguýt chị mình một cái, Nghi đi trước ra ngoài:

- Hứ! Hỏng thèm nói với chị Hai đâu. Em ra ngoài, đợi tí méc anh Hai nè.

Chưa ra đến phòng khách, ba mẹ con Thanh Nghi đụng phải ông Dương. Ông hối hả bảo:

- Bà với tụi nhỏ ra đi. Anh chị Hàn và mấy cháu tới rồi.

Bà Dương vui vẻ:

- Ôi! Tôi phải ra ngay.

Vịnh tay Phong Linh, bà nói tiếp:

- Đi ra với mẹ gặp ba má Hàn nào. Ổng bả cưng mày lắm nên cả nhà đi hết sang đây đó nhe.

Linh đáp với giọng thật nhỏ nhẹ:

- Dạ.

Cả nhà sang ư? Vậy là Khang cũng sang thật rồi. Thanh Nghi nghĩ trong đầu nhưng không giấu được niềm vui đang lộ trên gương mặt. Ông Dương thấy vậy bèn cười:

- Nghe nói có con Kiều Ninh qua chơi, coi cái mặt nó kìa. Mừng còn hơn gặp được vàng nữa.

Biết ba hiểu lầm mình nhưng Nghi không giải thích. Cô chỉ cúi đầu như che giấu sự mừng rỡ thật sự trong lòng mình. Nghi vờ nói theo ba:

- Tại con nhớ Kiều thiệt mà!

Thế là hai cha con Nghi cũng đi ra phòng khách, sau lưng bà Dương và Linh.

- Ai cha! Khỏe không mậy? -- Bà Hàn đứng dậy từ ghế sofa. -- Trông mày phát tướng à nhe.

Bà Dương cũng đi lẹ đến bên bà Hàn. Hai bà ôm nhau sau bao năm xa cách. Nghi nghe mẹ mình cũng xưng hô mày tao với bà Hàn mà thầm nghĩ hai người thân nhau đến thế, già rồi vẫn xưng hô như thuở còn con gái vậy.

- Còn mày, sao ốm dữ vậy nè? -- Bà Dương nhìn bà Hàn.

Ông Hàn trả lời thay vợ:

- Tại bả có thêm dâu, thêm rể nên mới ốm vậy đó em.

Bà Dương vờ ngạc nhiên:

- Chớ không phải anh Hàn ăn hiếp bạn già của em sao?

Ông Hàn cùng ông Dương cười to:

- Anh sợ nhất là bả đó, làm sao dám làm bạn già em buồn. Bả giận một cái là lo mà rầu đó à nha.

Ông Dương đùa:

- Vậy thì kỳ này bà lo ốm rồi. Mình cũng sắp có con rể đó!

- Ba nói gì kỳ hà. -- Phong Linh khều tay áo ông Dương nũng nịu.

Giờ này Thái Lộc với Quỳnh Như cũng lên tiếng chào hỏi.

- Hôm nay làm cô dâu đẹp quá ha!

Nghe Lộc khen, Linh đỏ mặt:

- Cám ơn anh Lộc. Chị Như càng đẹp hơn. Em có coi hình lúc trước rồi.

Quỳnh Như cười khẽ, phút chốc hai cô gái làm quen với nhau và nhanh chóng làm bạn. Nhật Lệ và An Phong cũng xách đồ đem vào.

- Tụi nhỏ lớn hết rồi, mau quá! -- Bà Dương thốt.

Bà Hàn thở ra:

- Có vợ có chồng hết rồi. Chỉ còn bọn già tụi mình mà thôi.

Nghi nảy giờ đứng xớ rớ từ từ khuất bóng sau tấm màn cửa. Nỗi thất vọng bao phủ tâm hồn nàng. Ừ thì phải, mắc gì Khang phải đến? Anh là người lúc nào cũng thật lạ lùng và khác mọi người. Anh đâu cần nghe lời ba mẹ anh mà cùng bay sang đây chớ. Để làm gì? Gặp mình ư? Nghi nhếch môi chua xót. Chỉ có mình tự nghĩ thế và tự nếm mùi chờ đợi trong khi đó chẳng qua là một giấc mơ hoa. Nghi lén mọi người đi ra cửa sau ga-ra và biến mất sau cú điện thoại của Anh Khoa.

- Nghi đâu rồi má? -- Kiều hỏi bà Dương sau khi bước vào nhà cùng Huy Khang.

Bà Dương ngơ ngác nhìn quanh:

- Ủa! Mới thấy nó nảy ở đây đây mà. Đi đâu rồi kìa. Con nhỏ này thiệt tình!

Ông Dương cũng cười:

- Ờ, ban nảy nghe nói có con đi chung, nó mừng lắm mà. Chắc là lí lắc chạy đi đâu đó rồi. Hay là nó lên phòng rồi đó. Con lên đó xem thử coi sao.

Kiều vâng dạ rồi liến thoắn đi nhanh. Huy Khang xách theo vài túi xách đồ của gia đình và đi theo cô để cất vào phòng.

Vào phòng Nghi, Khang có một cảm giác thật gần gũi. Thì ra đây là chốn thần tiên của cô bé. Con gái quả thật ngăn nắp, Khang mỉm cười khi tưởng tượng sau này nàng sẽ phải thu dọn phòng suốt ngày nếu sống chung với anh.

Mãi lo ngắm thưởng căn phòng, Khang quên bẳng là Nghi không có mặt.

- Ai da! Nhỏ này đi đâu vậy ta? -- Kiều cằn nhằn. -- Tính kêu Nghi tí dẫn em đi chơi sau đám cưới chị Linh nè.

Khang gắt:

- Tối ngày đi chơi hong hà. Lớn rồi nên thân dùm cái đi.

Kiều ỉu xìu:

- Không có Nghi, ai chơi với em?

Khang lừ mắt:

- Nghi lớn rồi không có con nít như mày đâu. Nói nhiều quá lại hay nhõng nhẽo ...

- Hứ! Hỏng thèm nói chuyện với anh. -- Kiều bỏ chạy xuống phòng khách nơi người lớn đang sửa soạn mọi việc để chờ đàng trai qua.

Khang bước đến khép cánh cửa lại. Đảo mắt nhìn quanh, anh nhìn ngắm những bức hình của Nghi, của bạn bè Nghi và của gia đình. Anh thích thú khi thấy trên giường Nghi toàn là những con thú nhồi bông thật xinh xắn và dễ thương. Mệt lừ vì phải xách bao nhiêu túi đồ từ phi trường, anh uể oải ngồi phệch xuống chiếc giường nhỏ xíu xinh xinh của con gái. Sức nặng của anh cũng đủ làm rung rinh chiếc giường ấy. Nằm xuống một cách thoải mái vì cả người cảm thấy nhẹ nhỏm hẳn đi, Khang cảm thấy cái gì đó cân cấn ngay đầu. Anh đưa tay xuống gối và sờ phải vật gì. Tò mò, Khang rút ra và thấy trên tay mình là quyển sổ nhỏ "Bên Lề Đời Anh". Anh nào nhỉ? Khang thắc mắc. Ai diễm phúc là người trong mộng của nàng đây? Có phải mình không? Bao nhiêu câu hỏi dồn dập đưa đến. Nóng lòng, Khang bất chấp tất cả hậu quả và giơ tay lật đến trang đầu tiên.