Chương 12
- Lạ thật! Sao không thấy nhỏ đâu hết vậy kìa? -- Dũng nghĩ bụng.
- Chào!
Giật mình khi nghe tiếng của Tuyết Loan kêu mình. Dũng ngơ ngác chào lại.
- Mình đi đâu chơi đi, anh Dũng.
- Hả?
Tuyết Loan bực bội:
- Anh dáo dác tìm ai đó? Không nghe em nói gì hay sao?
Dũng thật thà:
- Anh không thấy Phương Uyên nên nhìn coi Uyên đi về hay chưa mà sao không thấy thôi.
Nét mặt Tuyết Loan xám lại:
- Phương Uyên về hay chưa thì lại mắc mớ gì tới anh? Anh không phải đến đón em sao?
Dũng cười khì:
- Anh đến chờ cả hai người mà.
Loan vội kéo tay anh:
- Uyên không có đây, vậy thì thôi mình đi đi.
Bất đắc dĩ Dũng phải cất bước theo Tuyết Loan, nhưng anh không quên quay đầu lại tìm kiếm cái dáng thon thon của Uyên.
@@@@@
Cả tuần lễ Phương Uyên không đi học là cả tuần Dũng không được gặp mặt cô. Anh đến nhà nhưng không ai mở cửa. Hình như không lần nào có người ở nhà. Lần nào ra về, Dũng cũng thắc mắc không biết chuyện gì xảy ra với Uyên. Không biết sao trong lòng anh không được yên khi không thấy mặt cô. Không biết Uyên có vui, có khỏe hay không nhỉ?
Thêm vào là cả tuần nay anh phải chạm mặt cùng Tuyết Loan. Anh thật khó chịu khi ở bên Loan, anh phải nghe cô nói trời trăng mây nước. Cô nàng không hề nghĩ đến cảm nghĩ của anh. Bản thân cô phải luôn luôn là điểm quan trọng nhất trong mọi việc, mọi lúc, và mọi nơi. Tại sao Loan và Uyên cùng xuất thân như nhau nhưng tánh tình lại khác xa quá nhỉ? Phải chi Loan như Uyên thì hay biết mấy. Dũng vô tình suy nghĩ thế trong một hôm không ngủ được, để rồi anh mới phát giác rằng lúc nào mình cũng nghĩ về Phương Uyên. Đối với nàng, anh đã dành cho Uyên một thứ tình cảm thật đặc biệt mà cả đối với Loan, anh cũng chưa có cảm giác này. Tình cảm gì thì anh chưa biết chắc nhưng anh biết rõ nhỏ của anh trong lòng anh thật quan trọng và anh sẽ tìm hiểu cho rõ chuyện gì xảy ra với nhỏ của mình. Anh sẽ thôi theo đuổi, chiều chuộng một người không có cảm tình với anh, cũng như không hẳn đã thuộc về anh.
- Đời là vạn ngày sầu ... Biết tìm đâu ra chút tình ...
Tiếng hát của Nam phá tan sự yên tỉnh của căn nhà trống vắng. Dũng đang lim dim với những ý nghĩ đẹp đẽ của mình và kỷ niệm với Phương Uyên. Anh ngồi bật dậy:
- Em uống say nữa à?
Nam cười hề hề và hát tiếp:
- Ta tương tư đêm nay ... Nhưng nàng đâu biết, nào hay ...
Dũng lo đi lấy cái thau và khăn ướt cho Nam.
- Lại cô nàng nào đó à?
Nam nằm phịch xuống sofa, không buồn cởi giày ra. Mồm lẩm bẩm:
- Tuyết Loan ơi! Anh gọi tên em trong trăm ngàn thương nhớ...
Dũng nghe thế anh nhíu mày, lặng thinh. Thấy Dũng tháo giày cho mình, Nam hỏi:
- Sao? Anh sao rồi? Con bé nào trên mạng của anh đâu rồi sao không chat mà ngồi đây cởi giày cho em vậy?
Dũng ậm ừ:
- Không thấy. Cả tuần rồi không gặp cổ. Mà bộ chê anh lo cho em không được hay sao mà đuổi khéo đó, cậu ấm?
Nam nhếch mép cười:
- Anh lại cười em rồi. Cậu ấm mà cua một đứa con gái cũng không xong, người ta cười cho nghe.
Dũng chợt cười thầm. Ừ nhỉ, cả Nam còn không được, mình rớt đài có lạ gì đâu. Với tánh của Tuyết Loan, Nam chắc chắn còn bị say dài dài. Cũng may là anh chưa si mê đến nỗi hành hạ bản thân mình như vậy. Tuyết Loan cũng đáng sợ thật, đùa giỡn với mọi người. Phương Uyên mà biết chuyện này chắc cô sẽ cười và cho anh là thằng ngốc quá.
Mỉm cười với ý nghĩ của mình, Dũng khuyến khích một thằng ngốc khác đang say mèm:
- Quyết chí ắt làm nên mà em. Ngủ đi. Ngày mai sẽ đẹp hơn.
@@@@@
Đứng trước cổng trường, Dũng ngó quanh. Anh mong được thấy bóng Phương Uyên biết bao.
- Hello!
Tuyết Loan bước đến gần anh. Lạ thay, Dũng không cảm thấy nôn nao khi được gặp cô nàng.
- Anh chờ lâu rồi hả? -- Tuyết Loan mỉm cười hỏi.
Dũng không biết phải nói sao. Chẳng lẽ nói rõ anh đến kiếm Phương Uyên chớ không phải chờ Tuyết Loan tan trường sao? Đằng xa Nam cũng ra tới.
- Ý, anh Dũng! Đang làm gì đó? -- Nam sựng lại khi thấy Tuyết Loan đứng cạnh Dũng. -- Chào Loan!
Tuyết Loan ngó nơi khác và níu áo Dũng. Nam thấy vậy buột miệng:
- Anh quen biết Tuyết Loan hả?
Rảo mắt một vòng sân trường lần nữa rồi Dũng đáp:
- Tụi anh là bạn. Anh đến tìm Phương Uyên nhưng không thấy. Thôi anh về đây. Em đi chơi thì nhớ về sớm nhé.
Nam gật gù:
- Ồ! Có phải con nhỏ như con trai đó không? Cô ta có thư cho anh, nhưng em xỉn em quên mất.
Dũng hỏi nhanh:
- Ở đâu? Sao em không nói sớm?
Nam gãi đầu xin lỗi:
- Ở trong túi áo em ở nhà thì phải.
Dũng hấp tấp lên xe đạp về nhà. Nam nói theo:
- Đợi em với ...
Nam chạy theo Dũng để lại sau lưng một Tuyết Loan bậm môi trợn mắt nhìn theo. Chưa bao giờ cô bị quê như ngày hôm nay. Nam và Dũng thường ngày vẫn theo đuổi, tán tỉnh cô. Thế mà hôm nay lại dửng dưng không coi cô ra gì cả. Còn con Phương Uyên nữa. Nó là gì của Dũng mà anh lại quan tâm đến thế, bỏ cả mình đứng đây không một tiếng giả từ. Cô sẽ không bỏ qua vụ này đâu.
@@@@@
Vừa mở cửa ra, dũng chạy vào xốc xổ áo quần dơ của Nam mặc qua nay. Một lát sau, Nam lộ diện. Thấy Dũng moi móc túi áo túi quần của mình, Nam đứng khoanh tay hỏi:
- Anh làm gì khẩn trương quá vậy?
Dũng hỏi gấp:
- Lá thư đâu? Sao thấy trong túi áo nào cả.
Nam vẫn bình tĩnh:
- Anh chưa trả lời em mà. Anh vì một cô bạn mà bỏ cả người yêu của mình đứng trước cổng trường thì đúng là chuyện lạ.
Dũng nhanh nhẩu:
- Phải, đúng là Phương Uyên chỉ là bạn, nhưng bây giờ cổ quan trọng với anh lắm. Còn Tuyết Loan chỉ là người trước đây anh ngỡ anh thương nhưng thật ra không phải. Anh chẳng có cảm giác gì đặc biệt với cô ấy hết. Vả lại cô ta cũng chẳng có ý gì với anh cả. Lá thư đâu?
Nam cười ra vẻ thần bí:
- À, thì ra là vậy. Anh không gạt em chứ?
Dũng nhíu mày:
- Sao lại gạt em làm gì. Lá thư để đâu, em nhớ lại đi.
Nam chỉ về phía cái bàn học của mình:
- Ở đó đó.
Dũng cằn nhằn:
- Sao nói trong túi áo?
Nam tủm tỉm:
- Tại em chỉ muốn thử anh thôi.
Dũng gắt:
- Thử anh cái gì?
- Xem thái độ anh ra sao vậy mà. Không ngờ anh thương Phương Uyên chứ không phải Tuyết Loan.
- Nếu đúng anh thương Phương Uyên thì đã sao? -- Dũng thách thức.
Nam cười cười:
- Thì em sẽ tiếp tục theo đuổi Tuyết Loan mà không phải sợ anh thi đua chung.
- Ơ, cái thằng này ...
Nam giơ tay đầu hàng:
- Thôi em đi ra ngoài chơi game. Không phá anh đọc thư của bồ.
Trợn mắt nhìn Nam bước ra khỏi phòng, lòng Dũng vui mừng không thể tả khi trong tay anh là lá thư do Phương Uyên vắng mặt không gặp anh mà phải viết thư như vầy. Mở lá thư ra, tay anh run run.
"Ngày ... tháng ... năm ...
Anh Dũng!
Thật bất ngờ khi nhận được thư nhỏ có phải không anh Dũng? Hơn tuần lễ không gặp, chắc anh cũng quên người bạn này rồi. Nhưng không sao, vì nhỏ cũng phải đi xa. Sẽ không gặp được anh nữa. Cả tuần nay không gặp anh, nhỏ thật nhớ ... thật mong anh bên cạnh nhỏ. Nhưng nay mọi việc cũng đã đâu vào đó. Xin lỗi anh, nhỏ đi không giả từ. Nhỏ sợ gặp lại anh, nhỏ sẽ đổi ý định ở lại. Chúc anh vui vẻ và thành công trên mọi mặt. Bất cứ ở nơi
nào, nhỏ cũng sẽ thương, sẽ nhớ về anh ...
Nhỏ của anh,
Phương Uyên"
Ôm lá thư vào lòng ngực, Dũng nghe tim mình chợt nhói lên. Chuyện gì đã xảy ra mà Phương Uyên dấu anh không nói. Nhưng anh vẫn được an ủi khi biết cô cũng thương anh. Đúng là ngốc thật! Thế mà mình không hay biết. Có người thương bên cạnh lại tìm kiếm xa xôi để rồi nay người ta đi xa, anh chưa kịp thố lộ lòng mình.
- Anh làm gì vậy?
Xếp mấy bộ quần áo, Dũng trả lời:
- Anh sẽ đi tìm Phương Uyên.
Dựa cửa, Nam hỏi tới:
- Anh biết cô ta ở đâu sao mà tìm?
Một tia hy vọng trổi dậy trong Dũng:
- Không lẽ em biết Uyên ở đâu sao?
Nam lắc đầu:
- Không. Cô ấy không nói em biết là sẽ đi đâu. Nhưng Uyên có nhắn kêu anh đừng đi tìm cô ấy.
Dũng nói một mình:
- Tại sao chứ? Tại sao nhỏ không nói chuyện gì xảy ra cho nhỏ cũng không cho biết bây giờ nhỏ ở đâu hết là sao ...
Nam chép miệng:
- Dĩ nhiên rồi. Chuyện đó biết chỉ thêm đau lòng thôi. Mình cũng đâu giúp gì được cho Uyên.
Dũng lắc vai Nam:
- Em biết chuyện gì? Mau nói anh nghe.
Nam thở dài:
- Ba của Uyên đòi ly dị với mẹ của Uyên. Mẹ Uyên chạy theo và bất ngờ bị xe đụng. Chỉ có Uyên trong bệnh viện lo cho bà thôi. Lúc bà tỉnh dậy và khỏe lại thì mới hay ba Uyên đã lấy một số tiền bỏ đi. Ông còn để lại cho mẹ con Uyên một số nợ nần. Bất đắc dĩ bà phải bán nhà trả nợ và tiền bệnh viện, thuốc men. Rồi thì Uyên trước khi cùng với mẹ đi nơi khác có tới gặp em. Nhờ em đưa thư dùm cho anh. Nhân dịp đó em mới biết anh cũng đeo đuổi Tuyết Loan, cô gái em thương. Bởi vậy, em đã nhậu xỉn dữ dội vì nghĩ rằng cô ta vì anh mà đã từ chối em.
Nhìn xuống đất, Nam nói tiếp:
- Không ngờ cô ta cũng không chính thức nhận anh làm bạn trai của cổ. Xin lỗi, em đã thử anh vụ lá thư.
Dũng choàng vai Nam, hai anh em ra ngoài phòng khách.
- Không sao. Dù sao anh cũng nên cám ơn em đã cho anh biết nhiều việc. Anh biết phải làm sao rồi. Khi nào hai bác đi du lịch về, anh sẽ đi tìm Phương Uyên. Còn bây giờ, anh phải canh chừng em. Không để em uống rượu say sưa nữa đâu.
Nam nheo mắt:
- Anh khỏi cần lo. Em sẽ lo thi cử không cua gái nữa đâu. Nếu thích thì tự động sẽ quen được, không cần mình phải lao công phí sức theo làm ... nô lệ.
Câu nói của Nam làm Dũng ngẫm nghĩ:
- Chắc lúc trước anh làm nhiều việc cho Uyên buồn lắm nhỉ?
Nam vỗ vai anh:
- Anh đừng lo. Từ buồn hóa giận, từ giận hóa nhớ, từ nhớ hóa thương. Mà thương thì sẽ tha thứ. Anh tin em đi.
- Ừ. Cũng mong là vậy.
@@@@@
- Kim Duyên! Kim Duyên! -- Tiếng Tuyết Loan từ xa vọng tới. -- Mình tới cám ơn Duyên đã cho mình nghĩ tạm đêm qua ...
Tiếng cô im bặt khi thấy Dũng và Phương Uyên cạnh bên nhau. Loan sửng sốt kêu lên:
- A! Thì ra anh ở đây à? Hai người đang làm gì vậy?
Phương Uyên giật mình. Cô lập tức tháo tay mình ra khỏi bàn tay của Dũng. Bao nhiêu hình ảnh xa xưa như trước mắt giờ đây biến mất. Trước mặt hai người chỉ là một Tuyết Loan giận dữ.
Dũng cau mày hỏi Tuyết Loan:
- Sao em lại có mặt ở đây?
Loan cáu kỉnh:
- Sao anh có mặt được, còn em thì không? Tới tìm anh về Sài Gòn chứ chi.
Dũng giải thích:
- Anh đã nói với Nam là anh không về đó nữa rồi mà. Anh về quê sống luôn với ba.
Lúc này Mỹ Linh mới lên tiếng:
- Chuyện này là sao vậy? Nhỏ này là ai đây?
Tuyết Loan ngoe ngoảy tới níu tay Dũng thúc giục:
- Mình về đi anh. Ở đây hết chuyện rồi.
Phương Uyên cũng chào bác Năm rồi bỏ chạy như bay về nhà. Mặc cho Dũng gọi theo, Uyên vẫn không dừng lại. Kim Duyên và Mỹ Linh cũng vội chạy theo Phương Uyên xem cô có sao không. Đi ngang Tuyết Loan, Kim Duyên lầm bầm:
- Kỳ này giúp lộn người rồi. Cứ tưởng người dưng, ai ngờ là kẻ thù.
Dũng dạm bước định đi theo Kim Duyên và Mỹ Linh thì Tuyết Loan nhỏng nhẽo:
- Anh không đi về với em thì em ở lại đây với anh luôn.
Dũng bực bội gỡ tay Loan ra rồi nhìn ba mình, Hòa, và An cầu cứu. An hít một hơi dài rồi chạy theo Kim Duyên. Ba anh thì nhìn anh một cách khó chịu. Còn Hòa, anh nhún vai chịu thua. Bỗng sau lưng Tuyết Loan, một giọng đàn ông nghiêm nghị lên tiếng:
- Ai cho con ở lại đây mà nói hả Loan?
Tuyết Loan quay lại, đối diện người có giọng nói quen thuộc đối với cô.
- Ba! Mẹ! -- Cô ngạc nhiên khi thấy người con trai đi chung họ. -- Nam?
Mẹ của Tuyết Loan chạy lại ôm con gái:
- Con làm ba mẹ lo lắng muốn chết. Có biết tội gì không?
Tuyết Loan nũng nịu:
- Thì con đâu có bị gì. Vẫn nguyên vẹn đây mà.
Ba của Tuyết Loan nạt:
- Còn dám nói hả? Con làm cho không những ba mẹ phải lo mà cả Nam nó cũng phải chạy tìm khắp nơi vì lo cho an nguy của con.
Tuyết Loan trách Nam ngay:
- Thì ra Nam méc ba mẹ của Loan hả?
Nam cúi đầu im lặng. Loan định nói nữa thì ba cô đã la:
- Thôi đủ rồi Loan à. Ngay bây giờ con sẽ về Sài Gòn với ba mẹ và anh Nam. Ba mẹ sẽ lo giấy tờ cho con tháng sau đi du học cùng Nam. Ba mẹ và ba má của thằng Nam đã bàn thảo rồi. Con không có quyền cãi.
Rồi ông hất hàm ra lệnh vợ con:
- Đi về thôi!
Trước vẻ giận dữ của ba, Tuyết Loan vùng vằng bước theo. Nam chào Dũng và bác Năm với Hòa rồi lẽo đẽo theo sau cùng. Dũng nhìn theo mà tội nghiệp cho Nam. Kỳ này anh chàng sẽ chịu nhiều khổ sở với Tuyết Loan sau khi về tới Sài Gòn rồi đây. Sực nhớ chuyện của mình, Dũng nhìn ba và Hòa gỡ gạt.
Ba anh lắc đầu:
- Tao không biết tụi bây giở trò gì. Đã làm thì ráng mà chịu. Ba không có ý kiến.
Hòa thì an ủi:
- Về ngủ một giấc cho đã, mai thức dậy sẽ tỉnh táo và sáng suốt hơn. Lúc đó sẽ tự nhiên biết phải nên làm gì.
- Nhưng mà Uyên ...
Hòa ngắt lời Dũng:
- Uyên đã có Linh và Duyên lo rồi. Tình báo thì đã có thằng An. Mày lo gì?
Thở ra, Dũng kết luận:
- Mình về thôi ba ơi. Dù sao cũng tìm ra nhỏ rồi. Lần này con sẽ không đánh mất cơ hội nữa.
No comments:
Post a Comment