Tuyết Băng - TP
Chương 14
- Hi hi. -- Thanh Nghi cười khúc khích bước vào nhà. Bên cạnh nàng là Anh Khoa, một chàng trai tướng tá trông cũng bảnh bao, thân hình vạm vỡ. Anh cầm hoa và mấy túi xách đồ cho Thanh Nghi.
- Em cười hoài anh giận à nha. -- Khoa hăm dọa.
Nguýt anh một cái thật dài, Nghi bảo:
- Thách anh cũng không dám nữa à.
Khoa mắng yêu, miệng tủm tỉm cười:
_Thấy ghét chưa!
Nghi lém lỉnh trả lại:
- Ùa, ghét tui đi cho tui nhờ ...
Bà Dương xuất hiện giục hai người:
- Lẹ lẹ lên đi. Tụi bây đi đâu giờ mới về. Chị Hai mày chờ nảy giờ đó.
Nghi chìa tay về phía Khoa:
- Tụi con đi mua hoa cho chị Hai để trang trí chút anh Hai qua cho lịch sự vậy mà. Bên anh Hai chưa qua phải hong mẹ?
Dí vào trán Nghi, bà Dương chắc lưỡi:
- Chậc! Nếu qua rồi thì mày xui đó, vì chị Hai mày nó sẽ buồn là nếu vắng mặt mày.
- Dạ con biết rồi. Để con đem hoa đi cắm.
Nói xong nàng và Anh Khoa đi xuống bếp tìm bình cắm hoa. Lúc bà Dương quay lên mới hay Huy Khang đứng nép bên tường, mắt anh không chớp và nhìn về hướng Thanh Nghi.
- Con Nghi nó về rồi kìa con. Gặp con Kiều Ninh thì nói cho nó biết con Nghi về rồi ha.
Khang giật mình, thoáng ngơ ngác. Thấy bà Dương chờ đợi câu trả lời, anh khe khẽ:
- Dạ.
Bà Dương hài lòng bỏ đi để Khang lại với nỗi đau ngọt ngào mà anh vừa nếm thử ban nãy. Anh đã đọc cuốn nhật ký của Nghi, đã hiểu được nỗi lòng của Nghi. Nhưng đã muộn màng rồi. Nàng bây giờ đã có Anh Khoa, một chàng trai mà anh thấy không thua kém mình về phương diện nào. Lúc nãy trên phòng, nằm đọc quyển nhật ký, Khang có cảm giác như mình là người hạnh phúc nhất trên đời. Đã mười năm nay anh chiếm lấy trái tim nàng và cũng đã bóp nát tim nàng trong một ngày gặp lại. Để rồi giờ đây thì sao? Anh có còn là chủ nhân của trái tim đó nữa không? Hay là nó đã thuộc về kẻ khác?
Anh đã ôm niềm hy vọng rằng nàng sẽ vui mừng khi gặp anh, sẽ ôm chằm lấy anh sau bao ngày xa cách để nói cho anh biết rằng cô rất nhớ anh. Và anh cũng sẽ cho cô biết rằng anh cũng vậy, cũng đau khổ như cô trong thời gian qua. Nhưng mới vừa đây, anh đã thấy cô và cô đang rất vui tươi bên người khác. Cô dang hạnh phúc lắm thì phải. Mình có nên xen vào giữa lúc này không? Trong khi anh đã không biết quý mến tình cảm mà nàng đã âm thầm trao cho anh bao nhiêu năm nay.
Sọt tay vào túi quần, Khang lặng lẽ bước ra trước sân nhà. Anh không quên nhìn Nghi từ đằng xa trước khi dời bước. Thanh Nghi và Anh Khoa đều không hay có kẻ thứ ba đang nhìn trộm. Nàng đang cười vì những lời Khoa nói. Còn Khoa, anh đang hạnh phúc vì sắp chinh phục được trái tim nàng.
@@@@@
An Phong vừa dụi điếu thuốc dưới đất thì Huy Khang lù lù xuất hiện bên cạnh chàng. Từ lúc cưới Nhật Lệ tới giờ, anh vẫn chưa có dịp nào ngồi trò chuyện với anh vợ và em vợ mình. Thấy Khang, Phong bắt chuyện:
- Cậu Tư, sao rồi em? Có gì vui không?
Khang ậm ự không trả lời, ý nghĩ của chàng đang nơi nào đó. Không buồn trả lời Phong, Khang ngồi xuống ngạch cửa trước sân. Phong lấy làm lạ với thái độ của Khang. Anh ngồi xuống bên cạnh và vỗ vai em vợ:
- Sao hả? Mới bay sang đây lại nhớ cô nào bên nhà rồi phải không?
Đang không vui, nghe Phong chọc, Khang lấy làm bực bội. Gạt tay Phong xuống, Khang cáu:
- Bộ tui đào hoa lắm sao mà anh nghĩ vậy?
Phong né ra, giơ hai tay lên cao:
- Okay okay. Anh chỉ hỏi em vậy thôi mà. Từ lúc bên Việt Nam tới giờ vẫn chưa có dịp nào nói chuyện với em. Anh chỉ muốn biết thêm về em vợ mình thôi mà.
Khang ngẩn đầu lên nhìn Phong. Thấy rõ trong đôi mắt ấy có nét buồn buồn, Phong dè dặt:
- Có chuyện gì cứ nói anh. Nếu giúp được anh sẽ giúp cho. Đừng có ngại. Mình đã là người trong gia đình rồi mà.
Quả thật lời lẽ của Phong đã thuyết phục được Khang. Anh dịu lại:
- Em chưa bao giờ tâm sự với anh Hai chuyện gì cả. Anh Ba không giúp được đâu. Nhưng dù sao anh cũng đã yêu chị Ba em, và cũng đã lập gia đình rồi. Có lẽ anh sẽ có lời khuyên ...
Phong hỏi nhanh:
- Chuyện tình cảm à?
Khang không đáp. Anh với tay đặt lên những nhành kiểng được đặt kế bên. Phong cũng im lặng không hối anh. Một lát sau, Khang đã trút hết tâm sự hết cho anh rể mình nghe. Nghe xong, Phong và Khang cùng trò chuyện, những chuyện đàn ông mà Khang chưa bao giờ hỏi hoặc kể cho anh Lộc nghe. Đối với An Phong thì khác. Dù sao anh cũng là anh rể và không khó khăn hay khó chịu như anh ruột, nhất là anh Lộc.
Đứng dậy, Khang ngại ngùng cười:
- Cám ơn anh, anh Ba.
Phong cũng cười:
- Có gì đâu, anh em mà. Anh rất vui khi trò chuyện với em. Hôm khác mình sẽ tâm sự tiếp ha. Còn bây giờ thì em dành thời gian suy nghĩ đi.
Khang gật đầu:
- Nói ra rồi có người nghe cũng thoải mái hơn nhiều.
Phong vỗ vai anh:
- Rất tiếc là chuyện tình cảm, anh không thể chỉ cho em phải làm gì. Câu trả lời phải tự em đi tìm lấy.
- Dù sao đi nữa bây giờ em cũng hiểu nhiều hơn về ... tình yêu ...
Hất cằm, Phong khuyến khích:
- Anh ủng hộ em hết mình. Và anh tin rằng chị Ba em cũng vậy. Chỉ cần em làm gì để sau này không hối hận là được rồi. Chúc em may mắn. Thôi anh vào trong đây. Kẻo chị Ba em lại đi tìm khắp nhà thì chết ...
Nghe Phong đùa, Khang cũng phá lên cười. Đến lúc Phong khuất bóng, anh mới ba chân bốn cẳng chạy đi tìm Nghi. Chờ anh với Nghi ... dù giây phút muộn màng và mọi việc không thay đổi được nhưng anh vẫn phải cho em biết những gì tận đáy lòng mình.
@@@@@
- Thanh Nghi! -- Anh Khoa reo lớn tên nàng. Khuôn mặt anh rạng rỡ khi nàng quay đầu lại.
- Ừm. Có gì không anh? -- Nghi chậm rãi.
Khoa cười xòa:
- Có gì đâu. Thấy em ngồi một mình, anh gọi thôi mà.
Nghi mỉm cười không nói. Anh thân mật:
- Sao, ra đây ngồi một mình mà không vào trong trò chuyện với chị Hai vậy? Bộ sợ mai mốt còn một mình em, em buồn hả?
Nghi lắc đầu:
- Đâu có. Tại em không biết nói gì với chị Hai thôi. Em biết chỉ rất hạnh phúc bên anh Tuấn vậy là được rồi. Còn em, ai thèm rướt đâu mà buồn với vui nè.
Khoa gật gù:
- Có chứ. Tại em không chịu lên xe ... bông mà thôi, Nghi ạ.
Nghi nhìn lên, đối diện Khoa và lúng túng:
- Khoa à...
- Gì em?
Nghi ngập ngừng, tay đan vào nhau:
- Nghi biết anh tốt với Nghi lắm ... Nhưng mà ... Nghi ...
Khoa thở dài:
- Anh hiểu chứ. Anh biết rằng em vẫn yêu anh Khang. Nhưng anh sẽ chờ em. Chuyện đó anh làm được vì anh vẫn hằng chờ em mấy năm nay mặc dù biết rằng em chỉ xem anh là người bạn tốt từ khi em đi thăm bác Hàn trở về.
- Nhưng anh làm vậy để làm gì? Em có gì tốt đâu mà anh lại ...
Khoa cướp lời nàng:
- Chính vì em là em nên anh mới yêu em. Lần này anh nghĩ mình có hy vọng tìm hiểu nhau và tiến xa hơn ... Nhưng nếu không là gì khác thì anh vẫn mong chúng ta là bạn thân như hôm nay. Và trong tim anh sẽ mãi còn một nơi dành cho riêng em ...
Nghi vội vã:
- Nhưng mà...
Khoa đưa ngón tay lên đôi môi xinh xắn của Nghi và khẽ:
- Không nhưng mà gì cả. Nếu Khang đã không cấm em yêu anh ấy khi anh ấy có người yêu thì em cũng đừng nhẫn tâm với anh như vậy. Hãy cho anh chút hy vọng mong manh để anh sống những ngày sau này và biết rằng mình cũng có người yêu ... trong mộng ...
Nghi thở dài. Đoạn cô nhìn anh với ánh mắt buồn buồn:
- Thông cảm cho em nha Khoa. Chỉ tại Nghi không có phước mà thôi ...
Khoa dịu dàng bảo:
- Khỉ ... lại nói bừa. Anh vẫn ở đây mà. Lúc nào anh cũng sẽ giúp cho em tìm được hạnh phúc của riêng mình. Em cho anh làm điều đó chứ?
Nghi chớp chớp mắt. Cô cảm thấy mắt cay cay và gần muốn khóc:
- Cám ơn anh nha Khoa.
Khoa đứng dậy, nhẹ nhàng xiết tay Nghi trong đôi mình và nói lớn:
- Mai mốt theo chồng thì đừng quên báo tin cho anh hay nhe ... em gái.
Đoạn anh đi khuất, để một mình Nghi ngồi suy nghĩ vu vơ. Mình làm như vậy có đúng không nhỉ? Tại sao mình lại có thể hững hờ với một kẻ yêu mình đắm đuối để mơ mộng hảo huyền? Nghi thở dài mấy bận. Thì ra cô cũng như Khoa thôi, cũng đau khổ khi tình yêu không được đáp lại. Chỉ khác là giữa cô và Khoa vẫn là bạn bè, vẫn có thể cùng nhau ngồi trò chuyện một cách thoải mái. Còn với Khang, cô có được thế đâu? Anh đâu rồi nhi? Sao chẳng đến cùng em?
No comments:
Post a Comment