Monday, May 4, 2009

Bên Lề Đời Anh - Chương 13

Bên Lề Đời Anh
Tuyết Băng - TP







Chương 13







- Con nhỏ này! Sửa soạn gì lâu dạ hỏng biết nữa à. -- Giọng bà Dương thật vui vẻ khi mắng yêu con gái.

Nghi nũng nịu:

- Xề! Mẹ kỳ thị nha. Chị Linh lấy chồng thì làm gì mẹ cũng hong la. Còn con có làm gì đâu cũng bị rầy oan nữa.

Bà Dương chải tóc cho Phong Linh, quay sang lườm Nghi:

- Vậy chớ nảy giờ cô làm cái gì? Tui kêu miết mà không thấy trả lời hà.

Linh cũng liếc sang nhìn em gái rồi phê phán:

- Trời! Coi nó nha, chưng diện không thua gì cô dâu da.

Nghi lè lưỡi chối:

- Hong dám đâu chị Hai. Em chưng diện chút cho sáng sủa vậy thôi mà. Mặt mày sáng láng thì cũng sẽ tìm được hoàng tử bạch mã cho riêng mình đó mà. Hong phải mẹ và chị hay la là con không chịu sửa soạn hay sao? Thì bây giờ con là con gái nè. Hong làm ... "con trai" nữa.

Linh cười nhẹ, cô ngồi yên cho mẹ chảy tóc. Hôm nay là ngày vui nhất trong cuộc đời của cô. Ngày đầu quen Tuấn, cô đã biết anh sẽ là một người chồng tốt, một đối tượng lý tưởng mà cô hằng mơ ước.

Đợi mẹ chải tóc cho mình xong và mọi thứ xong xuôi, Linh đứng dậy đi ra ngoài.

Nghi nhìn chị xuýt xoa:

- Chị Hai đẹp quá!

Cô vỗ nhẹ lên vai em gái:

- Mai mốt em là cô dâu thì em cũng sẽ đẹp như vậy thôi.

Nghi cười khoái chí, ngẩn mặt lên nhìn mẹ:

- Mẹ thấy chưa? Ráng lo tiền coi chừng cũng sắp tới phiên con lấy chồng đó.

- Khỉ, con này hôm nay sao vui kỳ lạ à nhen. Bộ thằng Khoa hứa hẹn gì sao?

Nghe nhắc đến Anh Khoa, Nghi cụt hứng:

- Sao mẹ với cả nhà cứ nghĩ là con với Khoa chứ. Tụi con là bạn thôi mà. Con vui tại hôm nay ngày vui của chị Hai hong được sao?

Linh tỏ vẻ không tin:

- Bạn bè bình thường gì mà ngày đêm gọi điện hỏi thăm à? Chuyện khó tin lắm nhỏ ơi!

Nguýt chị mình một cái, Nghi đi trước ra ngoài:

- Hứ! Hỏng thèm nói với chị Hai đâu. Em ra ngoài, đợi tí méc anh Hai nè.

Chưa ra đến phòng khách, ba mẹ con Thanh Nghi đụng phải ông Dương. Ông hối hả bảo:

- Bà với tụi nhỏ ra đi. Anh chị Hàn và mấy cháu tới rồi.

Bà Dương vui vẻ:

- Ôi! Tôi phải ra ngay.

Vịnh tay Phong Linh, bà nói tiếp:

- Đi ra với mẹ gặp ba má Hàn nào. Ổng bả cưng mày lắm nên cả nhà đi hết sang đây đó nhe.

Linh đáp với giọng thật nhỏ nhẹ:

- Dạ.

Cả nhà sang ư? Vậy là Khang cũng sang thật rồi. Thanh Nghi nghĩ trong đầu nhưng không giấu được niềm vui đang lộ trên gương mặt. Ông Dương thấy vậy bèn cười:

- Nghe nói có con Kiều Ninh qua chơi, coi cái mặt nó kìa. Mừng còn hơn gặp được vàng nữa.

Biết ba hiểu lầm mình nhưng Nghi không giải thích. Cô chỉ cúi đầu như che giấu sự mừng rỡ thật sự trong lòng mình. Nghi vờ nói theo ba:

- Tại con nhớ Kiều thiệt mà!

Thế là hai cha con Nghi cũng đi ra phòng khách, sau lưng bà Dương và Linh.

- Ai cha! Khỏe không mậy? -- Bà Hàn đứng dậy từ ghế sofa. -- Trông mày phát tướng à nhe.

Bà Dương cũng đi lẹ đến bên bà Hàn. Hai bà ôm nhau sau bao năm xa cách. Nghi nghe mẹ mình cũng xưng hô mày tao với bà Hàn mà thầm nghĩ hai người thân nhau đến thế, già rồi vẫn xưng hô như thuở còn con gái vậy.

- Còn mày, sao ốm dữ vậy nè? -- Bà Dương nhìn bà Hàn.

Ông Hàn trả lời thay vợ:

- Tại bả có thêm dâu, thêm rể nên mới ốm vậy đó em.

Bà Dương vờ ngạc nhiên:

- Chớ không phải anh Hàn ăn hiếp bạn già của em sao?

Ông Hàn cùng ông Dương cười to:

- Anh sợ nhất là bả đó, làm sao dám làm bạn già em buồn. Bả giận một cái là lo mà rầu đó à nha.

Ông Dương đùa:

- Vậy thì kỳ này bà lo ốm rồi. Mình cũng sắp có con rể đó!

- Ba nói gì kỳ hà. -- Phong Linh khều tay áo ông Dương nũng nịu.

Giờ này Thái Lộc với Quỳnh Như cũng lên tiếng chào hỏi.

- Hôm nay làm cô dâu đẹp quá ha!

Nghe Lộc khen, Linh đỏ mặt:

- Cám ơn anh Lộc. Chị Như càng đẹp hơn. Em có coi hình lúc trước rồi.

Quỳnh Như cười khẽ, phút chốc hai cô gái làm quen với nhau và nhanh chóng làm bạn. Nhật Lệ và An Phong cũng xách đồ đem vào.

- Tụi nhỏ lớn hết rồi, mau quá! -- Bà Dương thốt.

Bà Hàn thở ra:

- Có vợ có chồng hết rồi. Chỉ còn bọn già tụi mình mà thôi.

Nghi nảy giờ đứng xớ rớ từ từ khuất bóng sau tấm màn cửa. Nỗi thất vọng bao phủ tâm hồn nàng. Ừ thì phải, mắc gì Khang phải đến? Anh là người lúc nào cũng thật lạ lùng và khác mọi người. Anh đâu cần nghe lời ba mẹ anh mà cùng bay sang đây chớ. Để làm gì? Gặp mình ư? Nghi nhếch môi chua xót. Chỉ có mình tự nghĩ thế và tự nếm mùi chờ đợi trong khi đó chẳng qua là một giấc mơ hoa. Nghi lén mọi người đi ra cửa sau ga-ra và biến mất sau cú điện thoại của Anh Khoa.

- Nghi đâu rồi má? -- Kiều hỏi bà Dương sau khi bước vào nhà cùng Huy Khang.

Bà Dương ngơ ngác nhìn quanh:

- Ủa! Mới thấy nó nảy ở đây đây mà. Đi đâu rồi kìa. Con nhỏ này thiệt tình!

Ông Dương cũng cười:

- Ờ, ban nảy nghe nói có con đi chung, nó mừng lắm mà. Chắc là lí lắc chạy đi đâu đó rồi. Hay là nó lên phòng rồi đó. Con lên đó xem thử coi sao.

Kiều vâng dạ rồi liến thoắn đi nhanh. Huy Khang xách theo vài túi xách đồ của gia đình và đi theo cô để cất vào phòng.

Vào phòng Nghi, Khang có một cảm giác thật gần gũi. Thì ra đây là chốn thần tiên của cô bé. Con gái quả thật ngăn nắp, Khang mỉm cười khi tưởng tượng sau này nàng sẽ phải thu dọn phòng suốt ngày nếu sống chung với anh.

Mãi lo ngắm thưởng căn phòng, Khang quên bẳng là Nghi không có mặt.

- Ai da! Nhỏ này đi đâu vậy ta? -- Kiều cằn nhằn. -- Tính kêu Nghi tí dẫn em đi chơi sau đám cưới chị Linh nè.

Khang gắt:

- Tối ngày đi chơi hong hà. Lớn rồi nên thân dùm cái đi.

Kiều ỉu xìu:

- Không có Nghi, ai chơi với em?

Khang lừ mắt:

- Nghi lớn rồi không có con nít như mày đâu. Nói nhiều quá lại hay nhõng nhẽo ...

- Hứ! Hỏng thèm nói chuyện với anh. -- Kiều bỏ chạy xuống phòng khách nơi người lớn đang sửa soạn mọi việc để chờ đàng trai qua.

Khang bước đến khép cánh cửa lại. Đảo mắt nhìn quanh, anh nhìn ngắm những bức hình của Nghi, của bạn bè Nghi và của gia đình. Anh thích thú khi thấy trên giường Nghi toàn là những con thú nhồi bông thật xinh xắn và dễ thương. Mệt lừ vì phải xách bao nhiêu túi đồ từ phi trường, anh uể oải ngồi phệch xuống chiếc giường nhỏ xíu xinh xinh của con gái. Sức nặng của anh cũng đủ làm rung rinh chiếc giường ấy. Nằm xuống một cách thoải mái vì cả người cảm thấy nhẹ nhỏm hẳn đi, Khang cảm thấy cái gì đó cân cấn ngay đầu. Anh đưa tay xuống gối và sờ phải vật gì. Tò mò, Khang rút ra và thấy trên tay mình là quyển sổ nhỏ "Bên Lề Đời Anh". Anh nào nhỉ? Khang thắc mắc. Ai diễm phúc là người trong mộng của nàng đây? Có phải mình không? Bao nhiêu câu hỏi dồn dập đưa đến. Nóng lòng, Khang bất chấp tất cả hậu quả và giơ tay lật đến trang đầu tiên.

No comments: