Tuesday, May 5, 2009
Nhớ Để Rồi Thương - Chương 10
Chương 10
Bước ra khỏi lớp, Uyên đã thấy mặt Dũng đứng ngơ ngáo chờ trông. Hừm! Có lẽ ngày xưa thì phải, nhưng bây giờ là chờ trông Tuyết Loan chớ không phải là cô. Tuyết Loan đi ra cửa, cạnh bên Phương Uyên. Cô thì thầm:
- Ê bồ, hôm nay anh ta lại đến giở trò gì vậy?
Nhún vai, Uyên ra vẻ không biết:
- Uyên làm sao biết anh ấy giở trò gì chứ. Loan cũng thích thú đến anh chàng này hay sao?
Lấy tay che miệng, Loan nói nhỏ:
- Không hẳn là vậy. Chỉ là thấy gã khờ này cũng si tình lắm nên giỡn chơi chút cũng đâu có sao.
Uyên nghiêm nghị nhìn bạn:
- Mình hy vọng Loan không đem việc cảm tình ra đùa giỡn, nhất là với bạn của Uyên.
- Làm gì dữ vậy? Tự hắn tình nguyện mà.
Nói rồi Tuyết Loan bước đến chỗ Dũng đang đứng chờ. Phương Uyên không bước theo mà đứng lại xem hai người họ. Dũng đã dần dần quên đi cô. Ôi, tại làm sao Uyên có cảm giác như mất đi một thứ gì đó rất là quí giá. Bây giờ Dũng đã biết tự dỗ ngọt người ta, đã không còn nhờ cô hay hỏi cô cho ý kiến. Anh vẫn đến lúc tan trường, nhưng anh đã không còn chung về với cô nữa.
Dũng ngoắt tay, kêu cô:
- Uyên à! Lại đây đi nhỏ!
Gượng gạo Uyên đi tới chỗ hai người họ.
- Nhỏ nè, Tuyết Loan chịu đi ăn với anh rồi nè. Em đi chung cho vui nhé?
Nhìn Loan nhoẻn miệng cười, Uyên từ chối:
- Thôi, hai người đi chơi cho vui vẻ đi. Nhỏ muốn về nhà.
Dũng thất vọng, nhưng anh không ép:
- Được, vậy anh đưa em về.
Xua tay, Uyên lắc đầu:
- Thôi khỏi. Nhỏ đi một mình được mà. Ngày mai gặp.
Không đợi cho Dũng nói lời nào, Uyên vội vã ôm cặp đi thật nhanh. Bỏ lại sau lưng hai người đang nắm tay với bao cặp mắt học sinh đang hướng về họ.
@@@@@
Bên ngoài, Phương Uyên đã nghe tiếng cãi vả om sòm. Qua cánh cửa, cô thấy ba mẹ mình mặt mày hầm hầm. Uyên vội chạy vào can khi thấy ba cô giáng mẹ cô một bạt tay. Mẹ cô lớn tiếng:
- Ông muốn đi đâu thì đi khuất mắt mẹ con tôi. Theo con hồ ly tinh đó thì xách quần không mà đi. Ông đừng hòng mang tiền tôi đi cung phụng nó!
Ba của Uyên trả lời bà bằng một cái nhìn giận dữ rồi bỏ ra khỏi nhà. Mẹ của Uyên nhìn và nói với theo:
- Ông đi đi! Đi mà kiếm cái con chằn tinh đó.
Uyên ôm bà, an ủi:
- Mẹ ... ba đã đi rồi. Chuyện đâu còn có đó mà, ba mẹ đừng cãi nhau.
Mẹ Uyên ôm con gái, miệng không ngớt phàn nàn:
- Con thấy không? Ổng ra ngoài kiếm cái con hồ ly tinh đó nữa rồi. Có nghĩ đến má con mình đâu?
Dìu mẹ vào phòng cho bà nằm nghĩ, Uyên thỏ thẻ:
- Mẹ nằm nghĩ cho khỏe đi, con lo các việc khác cho.
Sau khi đắp chăn cho bà, Uyên bước ra ngoài. Đi về phòng mình, Uyên ngồi xuống giường, úp mặt vào tay. Thời gian chầm chậm trôi qua để bất ngờ cô chợt khóc. Như không kiềm chế được nữa, Uyên khóc tức tưởi. Cô khóc cho ba mẹ cô và cho cả riêng cô. Từ lâu cô đã thầm biết ba của mình đã có vợ bé, nhưng ông không làm gì quá đáng với mẹ con cô. Uyên đã lặng lẽ giúp ông, giữ im lặng cho ông để gia đình này không tan vỡ. Thế nhưng hôm nay mẹ cũng đã biết. Bà thà mất đi mái ấm gia đình bây giờ, còn hơn là chia sẽ chồng mình với người đàn bà khác. Cái mà cô luôn lo sợ lâu nay rốt cuộc cũng đến. Cô bắt đầu bối rối không biết mình sẽ chọn ai nếu phải theo ba hoặc mẹ.
@@@@@
- Chào cô bé! Vẫn khỏe chứ?
Phương Uyên gặp ngay KeXaLa khi vào chat room. Trong lòng thật buồn chán, Uyên định vào xem các bạn làm thơ, trò chuyện cho tâm trạng cô được khá hơn. Không ngờ lại gặp được nick KeXaLa.
- Cô bé có đó không vậy? Sao không trả lời tôi?
Uyên không buồn trả lời anh. Cô ngồi nhìn màn ảnh tỏ vẻ ơ thờ. Chờ xem anh ta nhẫn nại được bao lâu.
- Cô bè nè, có chuyện gì vậy? Hôm nay không được vui hả? Có cần tôi giúp gì không? Muốn tâm sự, tôi sẵn sàng ngồi nghe cô bé nói.
Chỉ cần bấy nhiêu đó thôi là Uyên đã đánh vào máy với tất cả những gì buồn bực trong lòng cho một kẻ ... xa lạ chưa biết tên. Cô cứ đánh máy và anh ta cứ im lặng ngồi đọc. Thỉnh thoảng xen hai, ba lời thông cảm và an ủi. Cuối cùng Uyên rụt rè hỏi:
- Anh tên thật là gì vậy?
Anh chàng chọc quê cô bằng cách hỏi lại cô:
- Cô bé có biết hỏi tên người ta một cách thẳng thừng như vậy là bất lịch sự lắm không? Hi ... hi ...
Uyên mếu máo tức tối:
- Anh xấu thật. Không ngờ anh nhỏ mọn như vậy.
- Ha ... ha ... Thì tôi cũng đâu có biết tên của cô bé đâu nè.
- Ưm ... người ta hỏi trước mà. Sao anh gian trá quá vậy?
- Thì tôi cũng chỉ là học hỏi nơi cô bé thôi đó mà.
- ...
- Ê, không phải giận thiệt chứ cô bé?
- ...
- Thôi sợ cô bé rồi. Tôi sẽ nói cho cô bé biết tên của tôi.
- Thiệt hả?
- Ừ. Tôi gạt cô bé làm gì? Mà nè, muốn biết tên tôi làm gì vậy? Bộ kết tôi hả? Hì ... hì ...
- Tôi ... tôi muốn biết để dễ dàng trò chuyện. Tri kỹ mà, cả tên cũng không biết thì ...
- Được rồi, được rồi. Nhưng cô bé phải hứa là không được buồn nữa, dù bất cứ chuyện gì. Có gì cứ tâm sự với tôi, được chứ?
Phương Uyên thầm cám ơn anh ta tốt với mình. Cô bằng lòng ngay:
- Được, tôi hứa. Bây giờ nói được rồi chứ?
- ...
- Alô???
- ...
- Anh đâu rồi? Ê, tính nuốt lời hở?
- ...
Bên kia, KeXaLa vẫn im re. Không một hàng chữ nào đánh lại trả lời cô. Phương Uyên ngồi hậm hực. Tại sao cô lại phải nổi giận với một người lạ mà cô chỉ trò chuyện trên mạng được một, hai lần chứ? Chắc có lẽ cô giận Dũng rồi quạu quọ luôn cả người bạn tốt này.
- Xin lỗi, tôi không làm phiền anh nữa.
Phương Uyên giận dỗi định ra khỏi mạng. Một hàng chữ bỗng nhảy lên.
- Cô bé! Xin lỗi nha. Đang bận chút việc nên không trò chuyện được. Lần sau mình nói tiếp nhé?
- Không cần đâu. Anh làm việc của anh đi. Không hẹn có lần sau!
Tắt máy, Phương Uyên sửa soạn đi ngủ thì nghe có tiếng người vào nhà. Cô khoác thêm chiếc áo vào mình rồi bước vội ra ngoài phòng khách.
@@@@@
Dũng vội bỏ máy vi tính, đứng dậy chạy đến cửa dìu Nam vào trong phòng khách. Nam ỉu xìu bên cạnh Dũng.
- Em uống rượu à?
Nam cố gắng mở mắt ra nhưng chỉ thấy lờ mờ:
- Em ... hực ... đâu có uống rượu.
Dũng trợn mắt:
- Không uống mà say sao?
Nam lý sự:
- Em đâu ... hực ... có ... hực ... say đâu.
Dũng choàng tay ngang hông Nam, giọng nhỏ nhẹ:
- OK, em không uống rượu, em không say. Vậy giờ anh đỡ em vào phòng nghĩ nha.
Nam hất tay Dũng ra, loạng choạng, anh giơ ngón trỏ đưa qua đưa lại:
- "Nố nồ", em đi một mình được rồi. Không cần anh đưa đi.
Dũng xoa cằm, gật gù:
- Được. Anh không dìu em. Em tự đi đi.
Nam gật gật đầu rồi bước đi vào trong. Phía sau lưng Nam, Dũng đếm:
- Một ... Hai ... Ba ... Bốn ...
Bịch ...
Nam té xuống nằm dài trên sàn nhà. Dũng nhìn lại máy vi tính và chỉ kịp xin lỗi cô bé trước khi anh đem Nam vào phòng cho anh ta ngủ một giấc.
Lúc lo cho Nam xong xuôi, anh vội đi ra bàn máy vi tính. Dũng hy vọng được tiếp tục trò chuyện với cô bé thật lí lắc mà dễ thương trên mạng anh quen biết. Không ngờ cô bé đã giận và bỏ đi tự lúc nào. Trong lòng Dũng mắc chi buồn khôn xiết. Không biết sao anh lại thích trò chuyện với cô bé này. Khi nói chuyện với cô ấy, anh có cảm giác thân quen, cảm giác tự nhiên và dễ chịu y như là nói chuyện với nhỏ Phương Uyên vậy.
Vỗ vào trán mình, Dũng cười khẽ. Sao cô bé đó lại là Phương Uyên được chứ. Chắc có lẽ vì dạo này Uyên có vẻ xa lạ với anh, khiến anh cảm thấy như họ không còn thân thiết như lúc trước nữa. Ôi, anh nhớ làm sao những giây phút của ngày trước. Anh không biết vì sao nàng lại hờ hững với anh. Không để cho anh chở về mỗi khi tan học nữa. Buồn nhất là cô đã không còn tâm sự với anh như trước. Mỗi lần trông thấy Phương Uyên cùng Tuyết Loan đi ra khỏi lớp là anh lại thấy trong đôi mắt Uyên đượm nét buồn. Anh mong muốn được chia sẽ cùng cô như họ vẫn thường chia sẻ, không giấu giếm chuyện gì. Có lẽ nhỏ của anh đã lớn và cũng đã không cần anh trong đời cô nữa chăng?
Trở lại hiện tại, Dũng lại thắc mắc không biết tại sao hôm nay Nam lại xảy ra chuyện gì mà uống đến say mèm. Hên mà ba má Nam không có ở nhà. Bằng không, anh chàng sẽ bị dũa một trận tan tành. Nằm dài trên chiếc ghế sofa giữa phòng khách, Dũng xóa bỏ mọi sự suy nghĩ và đi ngủ. Tivi vẫn còn chưa tắt. Đâu đây, giọng trầm trầm của Thiên Kim đang vang lên trong bài hát "Vì Sao".
Subscribe to:
Post Comments (Atom)
No comments:
Post a Comment