Tuesday, May 5, 2009

Nhớ Để Rồi Thương - Chương 11

Nhớ Để Rồi Thương
Tuyết Băng - TP






Chương 11


- Ông làm cái gì vậy? Ông còn dám vác mặt về đây à?

Ba của Phương Uyên nhìn vợ, ông lo lục lạo đồ đạc trong phòng.

- Tôi chỉ về lấy cái gì của tôi thôi. Tôi muốn ly hôn.

Mẹ của Uyên gào lên:

- Ly hôn à? Ông đòi ly hôn với tôi à?

Ba Uyên lạnh nhạt:

- Đúng vậy! Tôi sẽ đi. Cái nhà này là của bà. Còn con gái tôi không giành đâu. Nó lớn rồi, muốn theo ai, nó tự quyết định lấy, tôi không ép.

Phương Uyên bước vào phòng thấy ba mẹ lại cãi vã. Lần này ba làm thiệt chứ không như lần trước. Cô rụt rè hỏi ba:

- Ba đi đâu vậy?

Hai ông bà ngẩn đầu lên nhìn con gái. Mẹ cô cứ níu áo ba cô. Ông trả lời con gái cưng:

- Ba sẽ không ở đây nữa. Con muốn theo ba hay ở lại với mẹ thì tùy con.

Bỏ những đồ ông cần vào một túi xách nhỏ, xong xuôi, ba Uyên hỏi nhanh:

- Uyên, con suy nghĩ chưa?

Nhìn thấy mẹ như kẻ mất hồn đãng trí, Uyên không suy nghĩ đã nói ngay:

- Con sẽ ở lại với mẹ.

Ông ngẫm nghĩ một hồi rồi gật đầu. Hôn trán con gái, ông nhắn nhủ:

- Lo cho mẹ con đi. Có gì cần thì kiếm ba. Ba đi nha.

Giọng Uyên ỉu xìu:

- Dạ.

Cô đứng nhìn ba mình ra đi mà thật đau lòng cho mẹ. Ông gỡ tay bà ra và quay lưng bỏ đi. Trời vừa hừng sáng cũng là lúc Uyên nên sửa soạn để đến trường. Nhưng hiện giờ cô không còn tâm trí đâu để tập trung tinh thần học tập.

Ba của Uyên vừa ra khỏi nhà thì mẹ cô chạy theo ông ra ngoài. Vừa chạy, bà vừa gọi tên ông một cách thống thiết.

Kịt ...

Tiếng xe thắng gấp lại giữa đường. Phương Uyên ba chân bốn cẳng chạy ra ngoài ngay tức khắc.



@@@@@



Nam với quần áo xốc xếch đi ra phòng khách. Thấy tivi còn mở, anh đi lại tắt và đi rót một ly nước lạnh. Dũng trở mình trên ghế sofa. Với ánh mắt mập mờ, Dũng thấy Nam ngồi cạnh anh trên chiếc ghế đối diện. Dũng mệt mỏi đứng dậy:

- Tới giờ đi học rồi, em có đi nổi không đó?

Đưa tay che miệng ngáp, Nam trả lời nửa còn muốn say, nửa buồn ngủ:

- Đi được chứ. Nhưng lại không muốn đi.

Dũng đi xuống bếp lục lạo tìm đồ ăn. Vừa đi kiếm anh vừa điều tra Nam:

- Tối qua sao em uống rượu vậy? Rồi bây giờ lại không muốn đi học?

- Tại bị ... bò đá. Buồn đời ... ối ... đủ thứ.

Dũng nhướng mắt:

- Thất tình à?

Nam lảng sang chuyện khác:

- Xin lỗi anh tối qua đã làm anh mất hứng chat với cô nào đó trên mạng.

Dũng xua tay:

- Không sao, không sao.

Rồi Dũng hỏi tiếp:

- Cô nào mà có thể làm cho em phải say mèm như vậy kìa?

Cười gượng gạo khi nhớ lại chuyện làm ngu xuẩn của mình tối qua, Nam đáp:

- Là cô bạn cùng trường.

- À, thế mới biết em hư nhé. Coi chừng hai bác lại la anh tập hư em đó.

Ngồi gác hai chân lên bàn, Nam chơi game trên máy vi tính. Anh nhún vai:

- Đâu mắc mớ tới anh. Tại em thôi mà.

Vuốt chiếc áo sơ mi đang mặc cho thẳng, Dũng nhìn vào gương:

- Anh không biết. Hai bác đã giao em cho anh coi chừng thì em đừng làm cho họ phải lo và anh phải khó xử mà. Lo sửa soạn đi học đi Nam.

Nam bị bắt buộc đứng dậy:

- OK, em đi mà.

Vỗ vai Nam, Dũng lo đi làm cho đúng giờ.

- Đi học đi. Anh đi làm nha. Chiều gặp.

Rồi Dũng ra khỏi nhà. Nam cũng sửa soạn đi học. Anh chuẩn bị tinh thần vào lớp nghe các bạn chọc mình vì đã bị con gái từ chối ngày hôm qua.



@@@@@



Phương Uyên ngồi trên chiếc ghế cạnh một giường bệnh. Cô gục đầu trên bàn tay của bệnh nhân. Trong phòng không một tiếng động. Uyên cũng không nhúc nhích. Có lẽ cô đã ngủ quên vì sự mệt mỏi từ đêm qua tới giờ.

Cửa phòng mở ra. Y tá Mỹ Lệ bước vào. Nhìn thấy cô bé như vậy, Lệ động lòng thương. Đặt tay lên vai Phương Uyên, cô khẽ gọi:

- Phương Uyên à! Phương Uyên!

Đôi mi mở ra thật to nhìn cô y tá:

- Mẹ em tỉnh rồi hả chị?

Mỹ Lệ cắn môi chưa kịp trả lời thì đã thấy cô bé thất vọng khi nhìn thấy mẹ mình vẫn còn nhắm mắt, không có phản ứng nào. Lệ nhỏ nhẹ:

- Uyên à, em về nghĩ ngơi cho khỏe đi. Mẹ em có chị chăm sóc rồi. Chiều em hãy vào lại.

Phương Uyên lắc đầu:

- Em muốn ở lại với mẹ.

Lệ hỏi vặn:

- Em không cần xin phép nghĩ học sao? Hình như sắp thi cuối năm rồi mà.

Phương Uyên không mấy lo sợ cho việc học:

- Thì học lại một năm thôi, đâu có sao. Đối với em, mẹ quan trọng hơn. Em muốn chờ mẹ tỉnh lại.

Lệ chợt nghĩ đến lời bác sĩ nói ban sáng. Còn chưa biết khi nào bệnh nhân tỉnh dậy. Vết thương ngay đầu do chếic xe đụng phải đã ảnh hưởng không ít cho mẹ của Phương Uyên. Tạm thời bà vẫn nằm yên bất tỉnh. Lệ lại cảm thấy tội nghiệp cho Phương Uyên, một cô bé vừa bị sốc vì ba mẹ ly hôn đến bỏ cả học hành lo cho mẹ nằm nhà thương.

- Thôi được rồi. Em không về nhà cũng được, nhưng phải qua giường thân nhân mà nằm nghĩ mệt đi. Chị không thể chăm sóc hai người bệnh cùng một lúc được đâu đấy nhé. Cần gì thì gọi chị.

Không nỡ xa mẹ, Uyên chần chờ:

- Nhưng mà mẹ em ...

Lệ ngắt lời cô:

- Lời của y tá như lời bác sĩ, em không được cãi. Đi nằm đi. Khi nào mẹ em tỉnh dậy, chị sẽ gọi em dậy liền, chịu chưa?

Uyên miễn cưỡng rời chiếc ghế:

- Chị nhớ nha. Em ngủ một chút xíu thôi là em dậy liền.

Lệ cười, vẻ hài lòng:

- Ừ, được rồi. Chị nhớ mà.

Cô y tá không cần phải nói nhiều. Vừa đặt lưng xuống giường không bao lâu là Phương Uyên đã ngủ thật ngon lành.

No comments: