Thursday, May 7, 2009

Nhớ Để Rồi Thương - Chương 13

Nhớ Để Rồi Thương
Tuyết Băng - TP








Chương 13



- Chúc mừng mày nha Hòa. -- Dũng cười với Hòa và Mỹ Linh.

Hôm nay là ngày vui của hai người họ. Không ngờ chưa đầy một năm sau, mà hai người đã đãi tiệc mừng.

Hòa nháy mắt:

- Cám ơn mày. Khi nào tới phiên mày đây?

Nắm chặt tay Phương Uyên - cô nàng cũng đang thì thầm với Mỹ Linh - nhìn nàng, Dũng trả lời Hòa:

- Còn tùy theo cô dâu tương lai nghĩ sao đã. Tao thì sẵn sàng bất cứ lúc nào.

Mỹ Linh trong chiếc áo dài cô dâu, cười khúc khích:

- Sao hả nhỏ? Chừng nào mới cho anh Dũng thoát khỏi đau khổ của sự đợi chờ đây?

Phương Uyên hai má nóng bừng. Thay vì trả lời Mỹ Linh, cô lại chọc cô dâu, chú rể:

- Coi vậy mà anh Hòa quen sau nhưng còn lẹ hơn An hén.

Hòa vỗ ngực khoe khoang:

- Dĩ nhiên rồi. Nó làm em mà, sao qua mặt anh Hai nó được chứ. Anh chưa cưới vợ thì nó cũng đừng hòng lập gia đình. Hì hì.

Vừa lúc đó An và Kim Duyên cũng đi ra tới. Hôm nay hai cô cậu làm dâu phụ, rể phụ. Nhìn hai người vui vẻ cũng không khác gì là đám cưới của họ vậy.

An vỗ vai hai ông anh:

- Ay da, nói xấu gì tụi em đó?

Kim Duyên cũng thêm vào:

- Phải rồi. Tụi em sẽ đợi đi học ra có việc làm rồi mới tính sau. Còn anh Hai, chị Hai là trực chỉ ở nhà với ba má lo ... sanh cho ba má vài đứa cháu nội.

Mỹ Linh giơ tay gõ yêu lên vai Kim Duyên, vẻ hăm dọa:

- Ê, dù sao ta cũng là chị Hai đó nhe. Nể mặt chút coi. Hi hi.

Kim Duyên nheo mắt với Phương Uyên:

- Chưa chi coi nó lên giọng chị rồi kìa Uyên.

Ba má Hòa bên trong đi ra. Thấy bọn trẻ, ông bà mắng yêu:

- Chúng mày không vào trong, đứng đây làm cái gì? Các bác với khách khứa trong đó hết rồi. Chỉ thiếu chúng mày thôi, nào vào lẹ đi. Xong xuôi rồi quậy phá gì tao cho xả láng hết.

Cả sáu đứa lí nhí mấy tiếng "dạ" rồi đi vào chào các cô bác họ hàng hai bên. Lễ nghi chào hỏi đã xong, Dũng và Uyên xin phép được đi xuống nhà dưới. Cô và anh cũng đang cần một chút thời giờ riêng tư. Mỹ Linh hôm nay xinh thật. Và Hòa cũng ra vẻ người lớn, một người đàn ông sắp có một gia đình chứ không như một người con trai mấy mươi tuổi đầu mà còn lóc chóc nữa.

Dũng và Uyên tay trong tay đi ra phía sau nhà. Nơi có mấy tảng đá dựa vào nhau và mấy cây trứng cá đứng gần nhau. Dũng và Uyên ngồi xuống một tảng đá. Dưới bóng mát của cây trứng cá to lớn ngay đó, cảnh vật thật yên tĩnh và dễ chịu. Trên nhà bà con đang ăn nhậu và chúc mừng cho đôi uyên ương. Dưới đây, Dũng với Uyên cũng đang hưởng thụ trong thế giới riêng của họ.

Dũng lên tếing trước:

- Không ngờ hôm nay Hòa nó cưới vợ.

Dưa tay vịnh mấy lá của vài cây trứng cá non kề gốc cây to mà cô đang dựa, Uyên tươi tắn:

- Ừ, ảnh lớn rồi mà. Có vợ là chuyện thường tình thôi. Có gì lạ đâu.

Dũng nhìn đăm đăm vào mắt Uyên:

- Anh cũng lớn rồi, nhưng chưa có vợ. Như vậy có phải là lạ không hở nhỏ?

Uyên đỏ mặt:

- Có bạn gái là may phước cho anh rồi. Được voi đòi tiên hở?

Dũng tủm tỉm:

- Ừ. Anh rất tham lam nhỏ ạ.

- Ừm. Sao quen biết anh đó giờ mà em không biết vậy kìa?

Dũng thích thú đáp:

- Vẫn còn nhiều chuyện về anh mà em chưa khám phá tới.

Phương Uyên cũng cười xòa trước lời ghẹo của người yêu. Sau ngày chạm mặt tại sân trường đó, Uyên đã bỏ về nhà không một lời từ giã. Cả tuần sau đó nàng cũng không thấy Dũng nữa. Kể cả những lúc tan trường về, Uyên ngó quanh quẩn như để tìm kiếm cũng không thấy Dũng nơi đâu. Thời gian đó nàng vừa an phân cũng như thất vọng. Tụi Mỹ Linh và Kim Duyên cũng làm như không có gì. Hai cô cứ bình thường như chẳng có chuyện chi xảy ra. Thấy thế, Uyên muốn hỏi hai cô bạn về Dũng, nhưng ngại ngùng và rồi không dám mở miệng hỏi.

Thế là mùa thi cũng tới. Phương Uyên đã dần dần quên đi sự có mặt của Dũng nơi thị trấn này. Cô vùi đầu vào việc học. Kỳ thi lần này cô không thể thất bại vì cô đã bỏ lỡ cơ hội một lần. Lần này chỉ có đậu chớ không thể nào khác hơn được. Và học, cô cứ học. Rồi mùa thi cũng qua nhanh. Chưa có dự định cho mùa hè, Uyên ở nhà giúp mẹ và chờ điểm thi của mình. Nhỏ Mỹ Linh thì đang trong tình thế mà Kim Duyên và cô ghẹo là "in love". Cô bé đã chấm phải Hòa. Còn Kim Duyên thì cùng với An lo chọn trường để hai cô cậu có thể đi học chung với nhau. Ai cũng cặp kè, chỉ riêng Phương Uyên ...

Có tin kết quả thi cử, Uyên run run cầm lá thư trên tay. Hít một hơi dài, Uyên nhè nhẹ mở lá thư ra đọc. Cô la lên một cách vui mừng vì điểm thi đúng như cô mong ước và đồng thời được nhận vào trường đại học mà cô xưa nay vẫn nghĩ một ngày sẽ đặt chân đến đấy.

- Anh biết là nhỏ của anh sẽ làm được mà.

Nghe giọng người đàn ông khe khẽ, Uyên giật cả mình. Vì quá vui mừng, cô không hay Dũng đến và vào nhà sau từ lúc cô đọc thư.

Giọng Uyên lạnh nhạt:

- Cám ơn.

Dũng vẫn thản nhiên:

- Chúc mừng em. Thời gian vừa qua thật mệt mỏi và cực khổ cho em. Nhưng cuối cùng kết quả mỹ mãn thì có hy sinh bao nhiêu cũng xứng đáng, phải không nhỏ?

Uyên ngơ ngác chưa hiểu Dũng nói gì. Má Uyên gọi:

- Dũng à, con xuống đây giúp mẹ một tay coi nào.

Uyên mở to mắt đầy kinh ngạc, có thể cô lãng tai chăng? Dũng tủm tỉm đi vào bếp với mẹ Uyên. Uyên đi theo sau, lòng đầy thắc mắc.

- Chuyện gì đã xảy ra? Tại sao con không hay biết gì hết vậy? Ai cho anh tới đây? Còn mẹ nữa, nói gì kỳ vậy?

Mẹ cô cười cười, xua tay lia lịa:

- Thôi, mọi chuyện đã qua rồi. Bỏ qua hết con nhé. Thằng Dũng nó vẫn thường đến đây phụ mẹ, lo cho mẹ để con có nhiều thời gian mà học bài.

Uyên ú a ú ớ:

- Nhưng mà con ... Ai cần anh ...

Mẹ Uyên xịu mặt, vẻ không hài lòng với cách nói của Uyên. Dũng vội kéo tay Uyên trở ra sân, tránh sự không hay có thể xảy ra. Mặc cho Uyên vùng vằng mãnh liệt, Dũng vẫn giữ chặt hai tay cô. Giọng anh thật dịu dàng:

- Em đâu phải là không hiểu những việc anh và má làm, sao lại trẻ con vậy?

Uyên nổi giận khi bị gọi là trẻ con:

- Anh đi về đi. Ở đây không có việc của anh. Không ai cần sự giúp đỡ của anh.

Rồi không biết nghĩ sao, Uyên lại thêm vào câu kế:

- Thôi mà cũng vậy. Anh ra vào nhà này lúc nào tôi cũng không hay ... làm sao bảo anh nghe theo lời ...

Dũng giải thích:

- Không phải mẹ em đã giải thích về việc làm và sự có mặt của anh rồi hay sao? Tất cả cũng chỉ muốn tốt cho em thôi.

Uyên cong môi cãi lại:

- Anh sao lại phải tốt với con gái thế nhỉ?

Dũng ngớ người ra với câu hỏi lắc léo của Uyên.

- Bây giờ anh chỉ tốt với con gái nào đang đứng trước mặt anh thôi à.

Anh đang cắn môi không biết mình đã nói sai hay không mà cô bé nhìn xuống đất lặng thinh.

Giọng Uyên nhỏ nhẹ nhưng đầy sự trách móc:

- Tốt với người ta mà lại không thấy tới gặp người ta. Cả mấy tuần lánh mặt mà còn bảo là tốt ...

Không đợi cho Uyên dứt câu, Dũng ôm nàng vào lòng sung sướng. Thì ra nhỏ của anh đang hờn anh đây mà. Sao mình ngốc thế nhỉ? Không nghĩ ra sớm hơn.

- Buông em ra! Buông em ra mau!

- Buông em ra rồi em sẽ bỏ đi như lần trước thì làm sao nghe được những lời anh muốn nói?

Uyên ngưng cục cựa, cô ngoan ngoãn đứng yên trong vòng tay Dũng. Con tim đang rộn rực đợi chờ.

Dũng biết Uyên đã xiu lòng. Anh không bỏ lỡ dịp may:

- Anh lánh mặt em để em khỏi nhớ anh, để em chú tâm vào sự học hành. Anh biết thi cử lần này rất quan trọng với em. Anh đâu có thể nào ích kỷ phá hoại mơ ước đó của em chỉ để thỏa lòng mong nhớ của mình được chứ.

Uyên dùng tay chỉ vào ngực Dũng:

- Làm sao anh biết không gặp người ta là người ta sẽ tập trung vào việc học?

Dũng nhăn nhó gãi đầu:

- Lúc đó thì anh nghĩ vậy. Nhưng đâu có ngờ là anh cũng bị dày vò không kém. Cứ muốn gặp em, giải thích cho em hiểu. Nhưng lại sợ gặp em, anh sẽ không thể không gặp em mỗi ngày. Và còn em nữa, chắc cũng không thể học thuộc chữ nào. Vì vậy nên anh đến đây lúc em trong phòng học bài hay ngủ để thủ thỉ với mẹ để mẹ bớt gánh nặng. Và anh cũng ... được dịp nhìn trộm em ...

Uyên chu miệng trêu:

- Đáng đời. Ai biểu lén lén lút lút làm chi nên chỉ có được nhìn trộm.

Dũng đưa tay chạm má Uyên:

- Thì bây giờ cũng nhìn công khai rồi đây nè.

Uyên mắc cỡ cắn môi không nói gì.

- Cho anh một lần cơ hội nữa nha nhỏ? Chúng ta làm lại từ đầu nhé? Anh sẽ không làm cho em thất vọng nữa.

- Anh nói bậy không à. Mẹ nghe được bây giờ.

Dũng đắc ý:

- Mẹ đã chấp nhận anh rồi. Chỉ chờ nơi em thôi. Nếu không, sao em nghĩ mẹ để anh gọi mẹ bằng mẹ hả?

Gương mặt Phương Uyên rạng rỡ nhìn anh. Mặc dù bị qua mặt bấy lâu nay, Uyên cũng không thể nín cười được trước mánh khóe quỉ quái của Dũng.





@@@@@



- Sao hả? Đang suy nghĩ gì mà mỉm chi hoài vậy nhỏ? -- Dũng cười, nhìn người yêu.

Phương Uyên dựa người vào anh, miệng chúm chím cười:

- Đâu gì. Chỉ nghĩ còn chuyện gì về anh mà em chưa khám phá đây nhỉ?

Dũng cười trừ thay câu trả lời. Anh vuốt tóc cô và phát giác Uyên đã để tóc dài từ khi hai đứa chính thức quen nhau với sự đồng ý của ba anh và mẹ Uyên. Chuyện duy nhất anh không nhắc với Uyên lúc quen nhau trên Sài Gòn là về ba anh. Nhưng bây giờ nàng cũng đã biết ba anh làm việc gì và cô không những không khinh khi anh mà còn rất mến ba anh. Và ba anh cũng hài lòng với lựa chọn của anh.

Thật ra nàng đã biết tất cả về Dũng, biết hết thói quen của anh. Chỉ có anh là chưa biết hết về sở thích, thói quen của Uyên. Nhưng ngu sao nói ra để rồi bị chọc lại nhỉ?

Dũng nghiêm giọng:

- Vậy em đã nghĩ ra chưa?

Uyên thật thà lắc đầu:

- Ừm chưa.

Choàng tay ngang người Uyên, Dũng thì thầm như chỉ để cho nàng nghe:

- Chúng ta có cả đời để cho em từ từ khám phá mà.

Uyên mỉm cười hạnh phúc khi Dũng đặt một nụ hôn lên tóc nàng. Cô lập lại:

- Ừ, thì cả đời ...

Lòng Dũng nhẹ nhõm chưa từng thấy. Bây giờ chàng có tất cả, sự nghiệp, tình yêu, và bạn bè với tình cảm của láng giềng xung quanh nơi đây. Ừ ... thì cả đời. Bây giờ cho tới suốt đời là thời gian dành cho anh khám phá và hiểu người yêu mình hơn, để thông cảm, quí mến nhau, và yêu thương nhau hơn.

Dũng và Phương Uyên đứng dậy đi vào nhà để cùng mọi người chung vui với cô dâu, chú rể.

Tay trong tay với Uyên, Dũng bỗng ngâm nga:

-
Hỏi ai hạnh phúc bằng tôi?
Xa nàng tôi nhớ, nhớ rồi lại thương!




Hết

July 12, 2002

TP

No comments: